Phó Ngôn trực tiếp từ tầng hai nhảy xuống, cầm theo quà trèo tường đi ra ngoài.
"Tiểu Từ" Cố An đi tới, gật đầu với Phó Ngôn, sau đó nói với em trai: "Mẹ ở nước ngoài gửi quà về, anh để ở trên tầng, em có muốn xem không?"
Cố Từ nghe vậy lập tức vui vẻ hỏi: "Quà của bố mẹ tới rồi ạ? Đó có phải là cuốn sách em mong chờ nhất không?"
Cố An gãi gãi mũi, ngữ khí cưng chiều nói: "Không chỉ có vậy đâu, hình như còn có rất nhiều quà khác."
Cậu gật đầu, cười nói: "Vậy bây giờ em đi xem!"
"Đi đi." Cố An đưa mắt nhìn cậu rời đi, ánh mắt ôn nhu, quay đầu nhìn Phó Ngôn, lại khôi phục lại thành Cố thiếu gia khiêm tốn xa cách.
"Cậu là bạn của em trai tôi, Phó Ngôn, đúng không?"
Ôn Viễn đã sớm theo ra hiệu của Cố An rời đi đến chỗ khác, những vị khác khác đang được người giúp việc tiếp đãi, đều vui vẻ, không ai để ý đến động tĩnh bên này.
Phó Ngôn biết thân phận của anh ấy, cũng có thể nghe ra giọng của Cố An không có ác ý, vì vậy anh cũng cung kính trả lời: "Vâng, tôi là Phó Ngôn."
*
Cố Từ đi lên tầng, thần sắc không mang một tia bất thường, bước chân bình tĩnh, chậm rãi lên cầu thang.
007 lại cảm thấy có chút kỳ quái, tại sao lúc này lại bảo kí chủ đi lấy quà, hơn nữa Cố An cũng không phải người sẽ để Cố Từ một mình mở quà của bố mẹ mình,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-thuc-su-chi-nghi-den-hoc-tap/2504568/chuong-13.html