Cố An vẫn đang gọi điện thoại với bố mẹ để xác nhận thời gian lên máy bay, bảo họ đến sân bay đón Cố Từ đúng giờ, sau khi nghe giọng nói bất mãn của Cố Trạm, anh ấy lập tức nhìn ba người họ, ánh mắt hơi ngưng lại, thần sắc ngưng trọng, cẩn thận nhìn về phía Phó Ngôn, chậm rãi đánh giá anh.
Phó Ngôn nhìn lại, không hề chột dạ.
Cố An xem xét hồi lâu, thấy không phát hiện điều gì bất thường, mới bình tĩnh nói: "Được rồi, đừng vây quanh Tiểu Từ nữa, sắp đến giờ em ấy lên máy bay rồi."
Ôn Viễn lưu luyến không rời nhìn Cố Từ, cuối cùng vẫn không quên nói: "Lão đại, em rất nhanh sẽ tới tìm anh! Anh phải nhớ em đấy!"
Phó Ngôn chỉ dám khẽ nắm chặt món quà do Cố Từ tặng, mỉm cười với Cố Từ, mà không dám làm gì khác, sợ hai người anh trai sẽ nhận ra điều gì đó bất thường trên nét mặt của anh. Nếu Cố An và những người khác phát hiện ra tâm tư của anh lúc này, trong tương lai anh sẽ không bao giờ có thể đến gần Cố Từ.
"Đi thôi." Cố An như thường lệ thay Cố Từ vuốt lại mái tóc rối bù, ôn nhu nói.
Cố Trạm rầu rĩ nhìn, thấy Cố Từ nhìn lại, lại nặn ra một khuôn mặt tươi cười, đưa tay mạnh mẽ xoa tóc cậu, nghiêm mặt nói: "Em cũng phải nhớ anh đấy, số lần nghĩ phải nhiều hơn đám bạn lộn xộn kia."
Đám bạn Ôn-lộn xộn- Viễn: "...."
Cố Từ ngoan ngoãn đáp ứng.
Mọi người nhìn cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-thuc-su-chi-nghi-den-hoc-tap/2504559/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.