Sau khi thực sự hiểu được rằng có bốn người trong số họ đã biến mất mà không lưu lại chút ký ức nào, hiện trường rơi vào một sự tĩnh lặng vô cùng khó chịu. Bọn họ là những tinh hoa, những người mạnh nhất, những người đứng trên đỉnh của vô hạn lưu giới cũng như trong thế giới hiện thực, thế nhưng giờ đây, họ chợt thấy mình thật bất lực và nhỏ bé đến mức chẳng khác nào một hạt bụi, không thể để lại dù chỉ một chút dấu vết về sự tồn tại của mình sau khi biến mất.
"Chúng ta nên làm gì đây?" Ninh Dương Tắc nhanh chóng lấy lại tinh thần, "Bây giờ không phải lúc để mà đứng đây tỉnh ngộ, ta nhất định phải phá vỡ cái vòng luẩn quẩn này, không thể tiếp tục như thế này nữa. Nếu như Thập Tư mà không có ở đây thì..."
Ninh Dương Tắc không tài nào nói tiếp, thế nhưng tất cả mọi người ở đây đều hiểu anh ta muốn nói gì.
Nếu như Thập Tư không có ở đây, nếu như cậu không miễn nhiễm với vài quy luật của sân chơi và có thể nhớ được tất cả những người từng tồn tại, thì có lẽ từng người bọn họ sẽ biến mất mà không để lại chút dấu vết, cũng chẳng có lấy một ai nhớ về những cái chết ấy cả. Chỉ nghĩ về điều đó thôi cũng đã khiến cho bọn họ phải rùng mình.
"Nhưng chúng ta nên làm gì đây? Tôi vẫn chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra cả." Tôn Chi ngơ ngác nhìn xung quanh, "Theo như camera giám sát thì mỗi giờ đều có một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-thuc-su-chi-la-mot-nguoi-binh-thuong/2499241/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.