Anh ta bắt đầu lải nhải với Hà Gia: "Hà Gia, anh có biết tôi vất vả thế nào không? Mỗi ngày tỉnh dậy trên chiếc giường mười mét vuông, nhìn trần nhà cao năm mét, tiền trong thẻ nhiều đến nỗi tiêu mãi không hết...".
Hà Gia: "...".
Hà Gia siết chặt dao trên bàn ăn, ánh mắt cảnh cáo.
Giản Thu đối mặt với ánh mắt anh rồi phì cười, sau đó bị sặc nên ho sặc sụa. Tay anh ta đè lên bàn, vai run không ngừng: "Anh, Hà Gia anh đừng chọc tôi cười".
"...". Hà Gia xụ mặt nhìn anh ta, ai ngờ anh ta càng cười to hơn, cuối cùng cười chảy cả nước mắt, phải xoa bụng vì đau.
Nhờ trận cười sảng khoái này, dường như Giản Thu lập tức thả lỏng tinh thần, bắt đầu vừa rót vừa uống, nhanh chóng say khướt, hỏi Hà Gia: "Hà Gia, nếu sau khi rời khỏi đây, tôi vẫn không tìm được người mà mình thích thì sao?".
Hà Gia cổ vũ: "Nỗ lực sẽ luôn được đền đáp".
Giản Thu lại hỏi: "Nhỡ đối phương không thích tôi thì phải làm sao?".
Anh ta cúi đầu, hơi choáng váng: "Rốt cuộc tôi cũng không nhiều kinh nghiệm sống, cũng không biết cách ứng xử, chỉ là một thằng ngốc mà thôi".
Hà Gia vừa nghe là biết có lẽ đối phương đã thật sự say. Bình thường Giản Thu rất chú trọng hình tượng bản thân, nếu không vừa rồi đã không cố giữ thể diện trước mặt bồi bàn, vì thế Hà Gia vỗ cánh tay anh ta, an ủi: "Thằng ngốc này, sao cậu có thể là thằng ngốc được?".
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]