Vì muốn để dành bụng cho bữa tối, bữa trưa Hà Gia không ăn nhiều.
Hà Gia rất kĩ tính khi đi ăn xiên nướng.
Anh có hẳn một bộ quy chuẩn riêng.
Thứ nhất: Nhất định phải đến tầm 8 giờ rưỡi, 9 giờ tối, sớm hơn thì quá vắng người; muộn hơn thì những bàn khác đều đã say, dễ ảnh hưởng đến tâm trạng.
Thứ hai: Nhất định phải lên đồ tùy ý, không áo sơ mi, không quần dài, tốt nhất là đi dép lê.
Thứ ba: Nhất định phải gọi một chai bia ướp lạnh.
Thứ tư:...
Hà Gia vừa hát đại hợp xướng Hoàng Hà vừa ra khỏi phòng, vì lo cho tâm trạng của Giản Thu nên hôm nay anh không đi dép lê mà mặc áo ngắn tay và quần đùi, đi đôi giày vải.
Đến khi xuống dưới nhà, nhìn thấy Giản Thu, anh shock nặng.
Anh hoài nghi: "Sao cậu lại mặc như thế này?".
Giản Thu mặc bộ complet màu xám trắng, áo sơ mi trắng tinh được là phẳng phiu, đi đôi giày da bóng loáng.
Giản Thu nói: "Tôi biết là đi ăn quán vỉa hè thì nên ăn mặc thoải mái, nhưng đây là lần đầu tiên chúng ta đi ra ngoài...". Anh ta khựng lại: "Đi ra ngoài chơi, tôi muốn ăn mặc chỉnh tề một chút".
"Không phải trông xấu, cơ mà một người đàn ông mặc suit ngồi ở quán cóc, không cần biết đẹp trai hay không, nhưng trông như nhân viên nghèo vừa bị công ty sa thải ấy."
"... Thôi, tôi đi thay đồ."
Cuối cùng Giản Thu vẫn nghe lời Hà Gia, đổi thành áo thun, nhưng nhất quyết không chịu xỏ quần đùi, gắng gượng mặc tạm quần thể thao.
Quần áo đơn giản, nhưng mà Giản Thu cao ráo, mặc gì cũng đẹp cả.
Hà Gia đứng trong gara, cười ha ha hỏi Giản Thu: "Giám đốc Thu, cậu định lái chiếc siêu xe trị giá 250 quả thận đi ăn xiên nướng đấy à?".
"... Bớt khịa tôi đi, đi thôi."
Hai người đi đến phố ăn vặt cách nhà Giản Thu hơn mười phút đi bộ.
Giản Thu vô cùng ngạc nhiên: "Sao anh biết có phố ăn vặt ở đây?".
Hà Gia ra vẻ thần bí: "Tôi có khứu giác siêu phàm, có thể lần theo mùi mà tới".
"Giả đấy, trên máy có bản đồ, cậu có thể tải một cái về, không chỉ phố ăn vặt, đường tới Bắc Cực cũng có, vi diệu nhỉ?"
Giản Thu: "...".
Hà Gia tìm quán đông khách nhất rồi kéo Giản Thu vào, sau đó gọi hàng loạt món.
Sau khi xiên nướng được đưa lên, Giản Thu nghi ngờ nhìn: "Cái này có sạch không?".
Hà Gia nói: "Thịt chuột hay thịt cừu cũng là thịt, dầu bẩn hay dầu ăn đều là dầu, quan tâm có sạch không làm gì, có thể ăn được là được".
Giản Thu tức khắc biến sắc.
"Đùa thôi", Hà Gia nói: "Cậu không thấy tôi tìm quán đông khách nhất à, nếu không hợp vệ sinh, người ta chắc chắn sẽ không vào".
Giản Thu bấy giờ mới hơi an tâm.
Hà Gia thoải mái như thể đang sống trên địa bàn của mình, liên tục gạ Giản Thu ăn thêm, tuy chưa từng gặp mấy người bàn bên, nhưng vẫn qua nhậu nhẹt với người ta như thật. Giản Thu nhìn Hà Gia hứng khởi, không khỏi lắc đầu.
Hà Gia nói: "Sao? Vui không?".
Giản Thu hỏi anh: "Sau khi rời khỏi đây, tôi có thể gặp lại anh không?".
Hà Gia thở dài: "Tôi còn chưa biết bao giờ mới được về ấy chứ?".
"Là sao?"
"Tôi có chỉ tiêu, chỉ khi hoàn thành mới có thể trở về... Đợi đến khi tôi hoàn thành, bên ngoài đã nhiều năm trôi qua rồi."
Giản Thu nghe vậy, nhìn anh: "Vậy sau khi anh ra ngoài, tôi sẽ đến chỗ anh".
"Đúng là bạn bè chí cốt, tôi làm xong thì sẽ quay về làm việc ở Tiểu thuyết dành cho nam. Nếu muốn tìm tôi, chỉ cần hỏi bất cứ ai bên Tiểu thuyết dành cho nam, ai cũng biết tôi hết!"
Giản Thu có hơi nghiêm túc nhìn anh: "Được".
Hà Gia bị người bàn bên rót cho hai chai bia, bản thân lại uống thêm hai chai nữa. Tuy rằng không say, nhưng lại hơi lâng lâng, nói một cách văn vẻ thì là: chớm say.
Giản Thu bất đắc dĩ kéo Hà Gia về.
Hà Gia nói: "Nếu biết cậu sẽ lái 250 quả thận, tôi chả đi bộ làm gì".
"... Gì mà 250 quả thận, nó là Aston Martin."
Giản Thu nói: "Nếu không thì tôi cõng anh nhé?".
Hà Gia cười nhạo: "Bớt ra vẻ, chiều cao chúng ta xêm xêm nhau, cậu không cõng nổi đâu".
Giản Thu đá viên sỏi dưới chân, đến khi tiếng hòn sỏi lăn vang lên trong bóng tối, anh ta mới hỏi: "Hà Gia, có phải anh luôn coi tôi là trẻ con không?".
Hà Gia nói: "Cậu mới 21, nhỏ tuổi hơn tôi".
Anh cau mày, chợt níu cánh tay Giản Thu: "Đm, hiện tại sếp tổng cũng phấn đấu vậy hả? 21? Lúc đó tôi mới là sinh viên năm hai!".
"...". Giản Thu hỏi: "Sao 20 tuổi anh mới vào đại học?".
Hà Gia ngượng ngùng, cúi đầu xuống: "Trước đó tôi phải học lại hai năm, toán học luôn chỉ được 15 điểm...".
Giản Thu: "...".
"Cơ mà tôi thực sự không coi cậu là trẻ con". Hà Gia nói: "Tôi biết cậu là người lớn, chỉ coi cậu như em trai thôi".
Giản Thu đáp: "Ồ ok, hiểu rồi".
Hà Gia không nhớ những gì xảy ra sau đó, vừa tỉnh dậy, trời đã sáng bảnh mắt. Anh nằm trên chiếc giường mềm mại, cảm nhận được độ ấm quen thuộc bên người.
Anh biết bản thân lại ôm Giản Thu ngủ.
Mở mắt ra, nhìn gương mặt đẹp trai trước mắt, hỏi: "Cậu định lên án việc tôi đánh cậu vào đêm qua hả?".
Giản Thu mất tự nhiên: "Anh biết là tốt rồi, thật là, tửu lượng kém thì đừng uống, say mèm xong đòi ngủ cùng tôi".
Tay Hà Gia hãy còn ôm eo Giản Thu, nghe vậy liền sờ soạng hai cái, Giản Thu nhăn mặt: "Anh sờ cái gì đấy?".
Hà Gia cười hềnh hệch: "Cũng rất gì và này nọ đấy, cứ coi như là tôi say khướt rồi giở trò đồi bại đi".
"Cái gì cơ, anh vốn như vậy mà!"
Hà Gia ngượng nghịu: "Đừng khen nữa, tôi đỏ cả mặt rồi".
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]