24
Tôi cũng không để ý tới, đi phòng bệnh thăm chú Công.
Chú ấy suy yếu nằm, thấy tôi đến lại nở nụ cười.
“Chu Nhược, con là nhân tài.” Ông lẩm bẩm, vui mừng.
Tôi cầm đôi tay thô ráp của chú: “Chú, cháu đến thăm chú đây.”
“Tốt quá rồi, Chu Nhược a, chú có chuyện này muốn nói với con.” Chú Công nhìn thoáng qua cửa, phát hiện không có người mới yên lòng.
Tôi lắng nghe cẩn thận.
Chú ấy đè thanh âm mở miệng: “Đừng về nhà, không cần để ý đến ba mẹ con, bọn họ rất ác.”
Tôi ngẩn người.
Chú tiếp tục: “Con có nhớ con đặc biệt thông minh khi còn nhỏ không? Chú nhớ con mới bốn năm tuổi đã thuộc lòng rất nhiều thơ cổ, cũng biết nấu cơm, đã rất thông minh rồi.”
Tôi gật đầu.
Chú Công liền thở dài: “Sau đó con đột nhiên trở nên ngu ngốc, cái gì cũng không biết.”
“Đúng.” Tôi tiếp tục gật đầu, trái tim bống ấm áp.
Không nghĩ tới chú Công lại nhớ rõ chuyện tôi trở nên ngu ngốc.
“Đây đều là do ba mẹ con làm ra, hôm trước bọn họ đến thăm chú, chú giả bộ ngủ, bọn họ không biết như thế nào liền ầm ĩ.”
Chú Công lại nhìn thoáng qua cửa: “Ba con nói, tìm ai cũng không vay được tiền, nhất định phải cho con trở về dưỡng lão cho bọn họ.”
“Mẹ con nói, bà ta hận chết con, là con trở nên thông minh, mới dẫn đến bọn họ phá sản xui xẻo, nếu như con vẫn ngốc, bọn họ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-thong-minh-lam-chu-bo/2811662/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.