Cậu cứng ngắc tiến lên mấy bước, nhưng lại nghe thấy một giọng nữ sau lưng: “Ơ, bạn học này!” 
Đỗ Nhất Tân vui mừng khôn xiết, nhỏ giọng nói: “Có người kêu tôi.” 
Ứng Thịnh cau mày, nhưng vẫn cho cậu quay lại. 
Bác gái nhà ăn cao lớn thô kệch đứng bên bàn, chỉ vào khay thức ăn thừa: “Ăn xong rồi phải tự đổ đi chứ, sao bỏ đi liền thế, đúng là không có phẩm chất!” 
Tuy rằng trước giờ Đỗ Nhất Tân không thích bác gái nhà ăn, nhưng lúc này lại như nhìn thấy cứu tinh, muốn tiến lên: “Xin lỗi bác, con vội quá quên mất, giờ con đi đổ đây!” 
Bác gái nhà ăn trông thấy nam sinh viên cười toe toét, trong lòng lẩm bẩm vài câu, dặn “Dọn cho sạch đi”, rồi quay người rời đi. 
Đỗ Nhất Tân đi lấy khay ăn, thấy Ứng Thịnh vẫn đang túm mình, bèn thương lượng: “Anh thả ra trước đã được không, tôi thấy hơi bất tiện.” Thấy đối phương tỏ ra ngờ vực, cậu giải thích, “Tôi đảm bảo sẽ không chuồn mất, anh nhanh hơn tôi mà, tôi có muốn trốn cũng không trốn được. “ 
Tốc độ của Ứng Thịnh quả thịt rất nhanh. Nhưng nhà ăn đông người, chỉ cần cậu dùng đám đông tạo chướng ngại vật thì không sợ đối phương sẽ đuổi kịp ngay tức khắc. Hơn nữa, đây là trường cậu, có đường tắt gì cậu cũng biết hết, vẫn có cơ hội trốn thoát… Có lẽ vậy. 
“…” Ứng Thịnh không trả lời mà tháo nhẫn ra, giơ trước mặt Đỗ Nhất Tân, “Cái này, cậu biết là gì không?” 
Đỗ Nhất Tân khẽ giật mình. Đây là cái thứ có thể gây 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-thoat-e-thanh-cong-trong-tro-choi-sinh-ton/533949/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.