Phố đã lên đèn, chuẩn bị bước vào đêm những cũng thật ồn ào, sôi
động. Từ đâu những cơn gió thoang thoảng đem đến cho thành phố
một không khí dễ chịu vô cùng. Từng dòng người từ đổ ra mỗi lúc
thêm đông, họ khoác vai nhau hay đi thành một nhóm hoặc một cặp,
trò chuyện rôm rả.
Tại cửa hàng Dâu Tây.
- Diệp Ẩn! Muộn rồi cháu cũng nên về đi! - Bác Kim nói.
Cô gái đang cắm cúi quét dọn khẽ cười, quay sang nhìn bà chủ quán.
- Cháu...hôm nay cháu có thể làm thêm giờ được không ạ?
-...Vậy cũng được! Đừng gắng quá nhé!
- Vâng!
Diệp Ẩn nói, nó lại cặm cụi quét dọn. Hôm nay nó không muốn về
cái căn hộ đó một chút nào cũng không muốn gặp lại cái tên đó nữa.
- Cạch!
Cánh cửa quán được mở ra, một người con trai bước vào. Diệp Ẩn dừng tay,
nó nhìn người con trai đó, vội vã tháo tạp dề, cất chổi vơ vội cái
cặp sách rồi phi như bay ra khỏi cửa hàng chỉ kịp nói liến thoắng vài câu.
- Chào bác! Cháu về...về...đây!
Bác chủ quán nhìn theo thở dài.
- Cậu dùng gì ạ?
Người con trai lạnh lùng nói.
- Bác! Cô gái vừa nãy có lai lịch thế nào?
Bác chủ quán hơi ngạc nhiên trước câu hỏi của chàng trai nhưng cũng miễn
cưỡng ngồi xuống kể rõ ngọn nguồn cho chàng trai ấy.
- Thì ra là vậy! Cảm ơn! - Chàng trai trẻ vừa nói vừa vội vã chạy ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-thich-mua-vay-thi-da-sao/2572399/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.