Những giọt nắng thánh thót rơi qua từng kẽ lá đùa nghịch cùng với
những cơn gió mát rượi và hoa thơm. Ngoài đường, từng dòng người
qua lại tấp nập ai ai cũng vội vã với những lí do riêng của mình.
Tại bệnh viện X. Trong một căn phòng bệnh, người con trai ngồi
cạnh cửa sổ đăm chiêu suy nghĩ, hai tay anh nắm chặt lấy bàn tay
của người con gái đang bất tỉnh trên giường.
- Cô bao giờ mới tỉnh lại hả! Diệp Ẩn! Cô mà làm sao là tôi không tha
cho cô đâu!
Người con trai nói, tay siết chặt lấy bàn tay nhỏ, xinh xắn của người
con gái.
"Đây là đâu? Sao mình lại ở đây? Nó lạnh và tối quá"
"Diệp Ẩn! Diệp Ẩn". Tiếng gọi từ đâu vang lên nhưng không thấy người.
"Ai vậy? Sao lại biết tên tôi?"
Giọng nói đó tiếp tục vang lên.
" Con...mau tỉnh lại đi! Ra khỏi đây đi ở lại lâu sẽ nguy hiểm đến
tính mạng con đó"
"Đây là đâu? Sao tôi phải đi?"
"Diệp Ẩn! Nhớ cho kĩ vào! Tuyệt đối con không được yêu! Cũng không
được tháo băng bịt ở bên mắt ra! Con phải nhớ kĩ! Diệp Ẩn"
"Ngươi là ai? Sao lại dặn ta những thứ đó! A A A A A"
- Diệp Ẩn! Diệp Ẩn! Cô tỉnh rồi sao?
Diệp Ẩn mơ màng khẽ mở mắt, mọi thứ xung quanh nó thật lạ lẫm
làm sao. Nó còn khá bất ngờ khi người mà nó gặp đầu tiên lại là
Dương Tiễn mà còn lạ hơn nữa là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-thich-mua-vay-thi-da-sao/2572387/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.