Chương trước Chương 1 Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28
Chương sau
Trời mưa. Những hạt mưa xối xả xuống mặt đường. Mưa như xiên xuống lao ra như hàng ngàn mũi tên trắng xóa càng ngày càng dày, nhảy nhót trên mái nhà lộp độp. Những tia chớp lóe sáng loằng ngoằng trên bầu trời xám xịt cùng với những tiếng sấm rền vang khiến cho những đứa trẻ òa lên khóc, nép mình vào người mẹ. Trong một căn nhà nhỏ nhắn, một không khí nặng nề đang bao trùm khắp nơi. Cô gái với mái tóc đen óng mượt, đau lòng nhìn cô em gái của mình. Cô quay người bước ra khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại để mặc cho những giọt những mắt nóng hổi rơi trên khuôn mặt của mình rồi bước về căn phòng của riêng cô. Mở cửa tủ ra, lấy chiếc áo khoác được gấp gọn gàng cô gái ngắm nhìn hồi lâu. Cộp! Một thứ gì đó rơi ra từ chiếc áo khoác. Cô gái tò mò nhặt lên rồi dường như không tin vào thứ ở trước mắt mình nữa cô nấc lên rồi khẽ gượng cười một cách đau khổ. - Giờ thì đã hiểu rồi! Tiểu Điệp chị đã hiểu vì sao em vì Dương Tiễn mà xa lánh chị! Qúa hiểu rồi! Đủ quá rồi!. Còn một mình trong căn phòng nhỏ. Cô gái với hai bím tóc được buộc lên khá xinh xắn lặng lẽ đưa mắt ra ngoài khung cửa sổ ngắm nhìn cơn mưa xối xả, khẽ mỉm cười đau đớn. - Xin lỗi chị! Em phải bảo vệ người mà em yêu! Cô gái với hai bím tóc đó để mặc cho những hạt mưa hắt vào mặt mình, để mặc cho nước mắt rơi trên khuôn mặt. Cô vẫn ngồi im như vậy, ánh mắt nhìn xa xăm về một phía nào đó... ----------------------- ♪Rải chúng đi cùng ngọn gió muộn phiền của trái tim ♫Để những kí ức tan vào màn đêm... ♪Một giấc mơ trong vài giây ngắn ngủi... ♫...Nhưng rồi sẽ lạnh lùng...tan biến... Tiếng nhạc chuông vang lên dồn dập, cô gái cầm chiếc điện thoại áp vào tai mình, vội vã lau nước mắt trên khuôn mặt, cô bấm máy nghe. - Alo! Ai vậy? Từ đầu dây bên kia, vang lên tiếng nói khàn khàn của một người đàn ông. - Bây giờ! Tại quán "Coffee Ban Đêm"!Đến đúng hẹn! Tạm biệt! - Alo! Ai vậy! Kì thật chưa gì đã tắt máy rồi! Cô gái bực mình nói, "Tại quán Coffee Ban Đêm có nên đi không? Hay là ở nhà?" Những ý nghĩ liên tục hiện lên trong đầu cô gái. Nhưng sau một hồi đắn đo, cuối cùng cô gái với mái tóc đen óng mượt đó vẫn thay đồ chải lại tóc rồi vội vã ra khỏi nhà đến nơi hẹn. - Đây rồi!- Cô gái thở phào nhẹ nhõm rồi bước vào trong quán. - Chị dùng gì ạ? - Cô phục vụ bàn đến bên cạnh nhẹ nhàng hỏi. - À! Cho tôi...! Ơ kìa! Kim Như! - Cô gái đó thốt lên. Cô phục vụ bàn dường như cũng nhận ra người quen. - Diệp Ẩn! Cậu đang chờ ai đó! Hay là... - Kim Như liền đổi giọng ánh mắt lộ rõ vẻ mờ ám - Hay là...HẸN HÒ! Diệp Ẩn nhìn Kim Như, cô bạn thân duy nhất của nó cũng là người đối xử tốt nhất với nó từ trước tới nay, gượng gạo cười: - Không! Có người mình cần gặp ý mà! À cho mình ly nước chanh nhé! Cậu làm thêm ở đây à?. - Ừm! Hihi, đây là quán nước nhà mình! Hôm nay rảnh nên phụ bố mẹ một tay! - Vậy sao? - Thôi mình vô lấy nước cho cậu đã nhé! Kim Như nói rồi vui vẻ bước vào trong. Diệp Ẩn vội vã nhìn đồng hồ, đã trễ giờ rồi mà vẫn chưa có thấy người hẹn đến. Tinh! Có tin nhắn từ số điện thoại vừa gọi đến máy của Diệp Ẩn. " Ra ngoài đi thẳng rẽ trái! Làm y như thế" Diệp Ẩn đứng dậy, nó làm y như chỉ dẫn từ tin nhắn. - Ngõ tắc rồi! Sao vẫn chưa có người? Nó nhìn xung quanh thắc mắc. Bộp!. Nó ngất lịm đi mọi thứ cứ mờ dần rồi chỉ còn một vùng đen tối... * * * * Kính Koong! Kính Koong!. Tiếng chuông cửa vang lên dồn dập. Thể Điệp nằm trong phòng bực mình vì tiếng chuông cứ reo lên liên tục mà không thấy ai ra mở cửa cả. Nó mặc áo khoác vào rồi chạy vội ra mở cửa. - Dương Tiễn! - Thể Điệp thốt lên. Dương Tiễn toàn thân ướt nhẹp, mệt mỏi nhìn Thể Điệp. Thể Điệp vội vã dìu Dương Tiễn vào trong nhà, lấy củi cho vào lò sưởi, tay cầm ly sữa nóng đưa cho Dương Tiễn. - Uống đi! Sao người cậu ướt nhẹp vậy? - Tiểu Điệp tò mò hỏi. Dương Tiễn không thèm liếc nhìn Tiểu Điệp một cái, vẫn cái giọng nói lạnh lùng cất lên: - Cô có biết Tiểu Ẩn đi đâu không? Thể Điệp nhìn Dương Tiễn với ánh mắt thất vọng. Nó thầm nghĩ " Sao lúc nào anh ấy cũng quan tâm đến Diệp Ẩn thế ==" - Có biết Tiểu Ẩn đi đâu không?. Dương Tiễn nhắc lại một lần nữa. - Không! - Thể Điệp nói. Dương Tiễn đứng dậy, hắn vội vã bước ra khỏi nhà, chạy vội vã đi tìm Diệp Ẩn để mặc Thể Điệp với ly sữa nóng còn ở trên tay. Thể Điệp nhìn theo, nó bước vào phòng, lặng lẽ khóc... - Mình xinh đẹp hơn chị ấy! Mình giỏi giang hơn chị ấy! Sao anh ấy chỉ quan tâm có mình chị ấy thôi! Thật bất công mà! hức...hức.... Những cơn mưa vẫn tiếp tục rơi xối xả xuống mặt đất khiến cho những cành cây nghiêng ngả cố gắng chống chịu với cơn mưa. - Diệp Ẩn! Cô ở đâu? Trả lời đi! - Dương Tiễn gào to trong cơn mưa xối xả. - Diệp Ẩn! Cậu đâu rồi! - Kim Như kêu lên. Nhưng vô ích, không có một tiếng trả lời nào. Cơn mưa càng lúc càng to, dường như nó muốn át đi tiếng gọi của hai người.
Chương trước Chương 1 Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28
Chương sau