Dưới sự lì lợm “không chịu ăn” của thằng bé thì tôi đành miễncưỡng ngồi xuống cùng tham gia vào bữa cơm hàng xóm vô cùng không thân mật. Ăn xongthì tôi cũng có nào được nghỉ ngơi đâu chứ, còn phải đến trường để đóng vai BạchTuyết môi đỏ tóc đen kia, phải nói thật là trong lòng tôi có một sự mệt mỏikhông hề nhẹ. Quân có ý định đi đến trường cùng tôi nhưng tôi cũng đã dùng hếtsức bình sinh để đuổi cậu ta đi, đơn giản là vì hai mắt tôi đang dính chặt vàonhau rồi, tôi mà không ngủ một chút thì chắc ở trên đường người ta sẽ thấy mộtnữ sinh nằm lăn ra như chết, và sau khi khám hiện trường thì người ta khẳng địnhđược rằng nữ sinh này đang... ngủ. Ngủ được nửa tiếng, chuông báo thức đã phũphàng gọi tôi dậy bằng thứ âm thanh nghe mà chói hết cả tai, ước gì tôi cóDoraemon làm bạn, tôi sẽ mượn cái gì đó mà có thể làm ngưng đọng thời gian. Bêcái thân xác mệt mỏi mà lết rồi lê trên cái con đường dài ngoằng, không có sao,cố lên, vì sắp nghỉ tết rồi, nghe nói tết năm nay cũng được nghỉ khá là thoảimái đấy. Thật ra thì tôi đến trước giờ tập nửa tiếng liền, nhưng không có nghĩalà tôi đến sớm, bằng chứng là tôi còn chưa bước chân vào lớp thì đã nghe thấytiếng cãi nhau chí chóe om tỏi ở bên trong rồi. Làm ơn tha cho cái thân xác mệtmỏi này đi được không hả?
- Sao tôi lại phải đóng vai thợ săn? Tôi phải đóng vai hoàngtử chứ! Hay thế này đi, chúng ta sẽ biến đổi câu chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-the-toi-ma-khong-lam-cho-co-yeu-toi-thi-toi-khong-mang-ho-tran-nua/3224087/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.