Vài ngày sau, khi mà tôi cảm thấy rằng mình sắp cuồng châncuồng tay đến nỗi sắp phải đạp cửa bệnh viện mà chạy ra ngoài rồi thì rốt cuộccậu bạn ấy cũng đồng ý đi làm thủ tục xuất viện cho tôi.
- Cảm ơn cậu vì thời gian qua đã quan tâm đến tôi nhé!
- À, không có gì đâu.
- Nếu cần tôi giúp gì thì cứ nói với tôi, miễn rằng nằmtrong khả năng của tôi thì tôi sẽ cố giúp cậu.
Nói thế cho có lệ thôi chứ cậu ta thì cần tôi giúp làm việcgì sao? Tất nhiên là không rồi.
Thản nhiên tản bộ về nhà, vừa đi vừa ngắm con đường đầy lávàng rơi và nhưng cái cây sắp rụng hết lá. Trong đầu tôi đang phân vân giữa việctừ nay cuốc bộ tới trường luôn hay là lại mua một chiếc xe đạp điện mới.
- Mỏi chân hay tốn tiền? Cái nào thiệt hại nặng nề hơn nhỉ?Mỏi chân thì thiệt hại lâu dài, cái kia thì tiện lợi lâu dài, nhưng mà nhỡ lạitông phát nữa thì sao? Từ lúc cha sinh mẹ đẻ đến giờ lúc nào mình cũng không tốntiền là trên hết, à nhầm, an toàn là trên hết mà sao giờ lại khổ sở thế nàykhông biết. Ngã mỗi xe thôi mà cũng gãy được tay, xương để làm cảnh rồi hả? Suốtngày phải co co cái tay khó chịu phát khiếp, cái ông bác sĩ còn bảo là 1 tuần nữamới được tháo ra nữa chứ, tốn hết thời gian kiếm tiền của người ta.
Sau khi lê lết cái xác tội nghiệp trên một con đường khá dàithì tôi nhận ra một điều rằng, phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-the-toi-ma-khong-lam-cho-co-yeu-toi-thi-toi-khong-mang-ho-tran-nua/3224057/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.