*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngu Tinh cảm thấy như đang nằm mơ.
Khi cô ngồi trên ghế phụ trong xe Thịnh Diệc, trong đầu chỉ có suy nghĩ.
Sự việc phát triển có chút không đúng.
Trước ánh mắt của bao người, cô bị phạt đứng, theo mệnh lệnh của Thịnh Diệc, ở ngoài sân xem bọn họ chơi bóng rổ. Cậu ta còn ném áo khoác bảo cô cầm hộ.
Không khí không còn nóng hầm hập nhưng chỉ trong hai mươi mấy phút, cô cảm thấy đỉnh đầu như bị thiêu đốt, bao nhiêu ánh sáng chiếu thẳng vào người làm cô choáng váng.
Những người chơi cùng Thịnh Diệc trên sân bóng không giấu nổi ánh mắt tò tò, sắc mặt của những người đứng ngoài sân càng cổ quái.
Chỉ có Thịnh Diệc không quan tâm đến ánh mắt mọi người, ung dung chơi bóng.
Ngu Tinh không chú ý diễn biến chỉ mong chờ trận đấu kết thúc. Khi thấy Thịnh Diệc bước về phía cô, trong lòng cô hét to một câu "cuối cùng đã kết thúc".
Mãi cho đến khi Thịnh Diệc dập tắt hi vọng của cô: "Đi thôi, xe ở bên kia."
Ngu Tinh mới kinh ngạc hoàn hồn.
"......Tôi đi đâu?"
Thịnh Diệc híp mắt: "Em không nghe tôi nói sao? Em vất vả trông coi áo của tôi, hôm nay tôi đưa em đi ăn cơm tối."
Cô chỉ tốn chút sức ôm chiếc áo hộ cậu ta mà thôi. Ngu Tinh thấy cậu ta tỏ vẻ khách khí, vội xua tay:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-thay-song-ngan/3166831/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.