Cuối cùng vẫn đến thời gian về trường. Chiều hôm đó Du Dịch giúp Quý Trạch An kéo vali lớn đi thẳng đến phòng ngủ, giúp cậu trải giường cùng thay đổi tất cả đồ mang tới rồi ngồi bất động ở chiếc ghế trong phòng. Dường như không có ý rời đi. Thực ra Quý Trạch An cũng không muốn, hai người ở cùng nhau hơn một năm, bỗng xa nhau khiến cậu cũng thấy thiếu vắng.
Cái ghế: (つ﹏?) Không hiểu sao tôi thấy áp lực thật lớn.
“Đi thôi, em đưa anh đến chỗ đỗ xe.” Trước khi Quý Trạch An đến thì Du Dịch có nói cần phải xây dựng mối quan hệ tốt với bạn cùng phòng, định đưa họ đi ăn một bữa cơm cùng nhau. Cho nên thấy thời gian ăn cơm càng ngày càng gần thì Quý Trạch An không thể không mở miệng bảo Du Dịch đi.
Du Dịch ngồi ở trong phòng ký túc xá nhỏ nhỏ của họ. Đến lúc giới thiệu với nhau thì ba người còn lại cũng không dám tiếp lời Quý Trạch An. Dù sao lúc bọn bọ chuẩn bị mở miệng thì ánh mắt Du Dịch nhìn đến khiến họ có cảm giác bị ánh mắt đấy ghim vào người.
(≥﹏≤) Khí tràng của anh trai của bạn cùng phòng quá mạnh mẽ! Bọn tui đến lời cũng không dám nói!
Cả ba người cũng chỉ dám nghĩ lời này trong lòng chứ sẽ không nói ra miệng. Là đàn ông, thừa nhận chính mình bị một người đàn ông khác dọa, nhất là dũng khí; người ở tuổi này dù sao thì mặt mũi vẫn rất quan trọng. Quý Trạch An từ mặt bọn họ mà hiểu được suy nghĩ của họ, cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-thay-duoc-nhung-van-tu-ky-quai/1160016/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.