Chương trước
Chương sau
“Đại thúc, chào buổi sáng! Hôm nay quay xong cháu mời bác một bữa lớn!” Quý Trạch An đưa sữa đậu cho Dương Lợi rồi ngồi cùng ở chỗ vẫn thường đợi người của đoàn làm phim.
Dương Lợi nhận sữa đậu nành, giống như mọi ngày không khách khí uống bằng sạch. Sau nhìn Quý Trạch An hỏi: “Tiểu An, giờ tiền học của cháu không thiếu, vì sao còn làm diễn viên phụ?”
Hắn tỏ vẻ không hiểu nổi, tiền đổ thạch ngày đó hoàn toàn không cần phải lo cơm áo gạo tiền cả đời, chỉ cần cậu muốn học lên tiến sĩ, trên nữa cũng không có vấn đề gì. Không nghĩ hôm sau trước cổng tòa nhà điện ảnh và truyền hình lại nhìn thấy bóng dáng nhóc con. Cậu vẫn mặc bộ đồ trắng toát như cũ, cầm theo một phần sữa đậu nành cho hắn, rồi cười hì hì chào hỏi với hắn.
“Miệng ăn núi lở cũng không phải thói quen tốt, hơn nữa thời gian tới muốn làm gì cháu vẫn rất mịt mờ…” Trọng tâm cuộc sống trước kia toàn xoay quanh kiếm tiền cho Nghiêm Cẩm đi học, mong một ngày cũng được học đại học. Nhưng ngoài chuyện đó ra chuyện gì cũng chưa nghĩ đến, học xong thì nên làm gì? Kiếm tiền bằng cách nào? Bây giờ cậu rất mờ mịt “Không chỉ thế, cháu thấy diễn viên phụ cũng rất thú vị, có khi còn phát triển thành nghề được? Có thể trải nghiệm những cách sống của nhiều người, dựa vào câu chữ để đẽo gọt nên hình tượng rồi thể hiện ra ngoài, rất mới lạ. Mỗi ngày trôi qua đều không giống nhau, mặc dù mệt nhưng rất có ý nghĩa. Trọng điểm là đoàn phim phát cơm hộp, cháu không cần tự làm cơm!”
“Được rồi…..” Dương Lợi biết Quý Trạch An ở một mình, trường không giúp cậu định hướng, tự cậu lo lắng đến chuyện này là việc tốt. Đối với tương lai của cậu hắn cũng không thể nói nhiều “Nhóc suy nghĩ thật kỹ, còn trẻ có thể thử.”
Qua nhiều ngày Dương Lợi nhìn ra được Quý Trạch An là người có thể chịu cực khổ, không than mệt, giao thiệp cũng rất hiểu chuyện, không chừng có khả năng lăn lộn ở giới giải trí. Ít nhất đã có đại đạo diễn Trịnh Thần coi trọng, không những thế còn giới thiệu cho những đoàn làm phim khác làm diễn viên phụ. Có lúc nhóc con một ngày đã nhận được tiền, lúc đó hắn mừng thay cho cậu. Hiện tại ngẫm lại có lẽ Trịnh đại đạo diễn nghĩ nhóc con này có thiên phú? Dương Lợi hiểu được trước cậu diễn em trai pháo hôi trong “Chiến ca” cũng khá tốt, chỉ là đến lúc phát sóng có thể bị cắt bỏ hay không cũng khó nói. Dù sao cảnh của vai chính cũng có thể bị cắt, đừng nói đến nhân vật phụ……
***
Thời gian nghỉ hè của Quý Trạch An đã qua một nửa, đã từng là một con mọt sách, cậu sớm làm xong bài tập hè rồi. Hàng ngày làm diễn viên phụ cũng càng hăng say. Nào là cậu nhóc bán báo, tiểu thái giám trong hoàng cung, em trai của tổng tài bá đạo, nhiều hơn là người qua đường Giáp Ất Bính Đinh, còn có thi thể ABCD. Cậu coi như là có chút kinh nghiệm. Hơn hẳn quá khứ, mối quan hệ của cậu ngày càng trở nên rộng hơn, quen biết nhiều người. Tuy rằng mọi người đều lớn tuổi hơn cậu, nhưng được cái tuổi còn nhỏ cũng có cái lợi của tuổi nhỏ, mồm miệng ngọt một chút, chăm chỉ một chút, tất cả mọi người đều tình nguyện chăm sóc cậu.
Hiện giờ cậu đang làm diễn viên phụ của đoàn làm phim “Đảo đào hoa” chỉ có điều không may là Dương Lợi không cùng đoàn làm phim với cậu. Có chút kinh nghiệm nên Quý Trạch An cũng không luống cuống, vừa vào đã miệng ngọt, đóng phim đạt, không quay thì giúp các nhân viên khác, nghe ngóng không ít chuyện bát quái, đồ ăn vặt cũng ăn không ít.
“Tiểu An.” Thợ trang điểm Khang Ny kéo giọng gọi, Quý Trạch An đang giúp nhân viên mang nước xong mới chạy tới.
Việc đầu tiên Quý Trạch An làm là cười ngọt ngào “Chị Khang Ny, có chuyện gì cần giúp ạ?”
“Gọi cậu tới giúp tiêu hóa thức ăn.” Khang Ny cười, dùng bàn tay có sơn móng chọt một cái lên mặt mới nhiều thêm chút thịt của Quý Trạch An. Cô cầm chai nước khoáng lên nói “Lại đây, rửa tay trước đã.”
“Cảm ơn chị Khang Ny.” Quý Trạch An cảm ơn trước rồi mới rửa tay nhờ sự giúp đỡ của Khang Ny. Sau được Khang Ny hào phóng nhét cho một đống quả anh đào.
Khang Ny nhìn Quý Trạch An ôm một mớ đó định đi, vỗ vỗ cái ghế bên cạnh: “Ngồi đây ăn, nghỉ ngơi đi. Bây giờ chưa có cảnh diễn của cậu.”
Quý Trạch An nháy mắt với Khang Ny một cái, ngồi trên ghế ở phòng hóa trang ăn anh đào.
Thợ trang điểm còn có hai cô nhóc, tuy nói là cô nhóc nhưng vẫn lớn hơn Quý Trạch An vài tuổi, đều là trợ thủ của Khang Ny. Khang Ny tính cách hào sảng, đối xử với hai người không tồi, chỉ cần không dính đến chuyện công tác cô cũng không hà khắc. Không khí trong phòng hóa trang rất tốt, mọi người hay xúm lại nói chuyện linh tinh. Ngày hôm nay cũng vậy, chỉ là phần lớn thời gian Quý Trạch An đều ngồi cạnh ăn vặt cùng nghe mọi người nói, rất ít khi xen vào, nghe được chuyện gì cũng không nói với những người khác.
“Chị Khang Ny, hôm qua em nghe nói bữa nay cái tên ông chủ Môi kia sẽ kéo một đoàn đến thị sát!”
Khang Ny vừa nghe liền cười có chút châm chọc: “Cô ta cũng tìm đến ông chủ Môi à, thật ra tôi nghĩ rằng cô ả chỉ ưa mấy thằng nhà giàu đẹp trai, tìm đến ông chủ Môi cũng không thể nào xứng mệnh được!”
Thang Vi tại vì được đưa vào đoàn làm nên cái gọi là tài chính cũng chính là từ túi tiền ông chủ môi mà ra. Không phải mấy cô coi thường ông chủ Môi mà ông chủ ấy lớn gấp đôi Thang Vi lận, bụng đầy bia nhìn y như mang thai đã thế còn hói đầu, vấn đề là lão đã có vợ và thêm ba đứa nhỏ, bởi vậy bọn họ với nhịn không được mà thấy buồn nôn. Vậy mà người này còn cố tình không biết tự giác, tự cho mình là đúng nhảy vào trong đoàn phim của ông chủ, chỉ huy cái này chỉ huy cái kia, nếu không vui sẽ nói rất khó nghe, hoàn toàn chả biết chữ che đậy viết như thế nào, còn hận không thể nhảy lên đầu diễn viên nữ nữa là xong.
Quý Trạch An nuốt một quả anh đào, nhai cứ như sóc con vô cùng đáng yêu, Khang Ny nhìn không nhịn được sờ mặt cậu một cái.
Cậu không muốn giả trang nhóc con một chút nào nhưng tất cả mọi người đều coi cậu là một đứa nhóc, không chỉ thế Quý Trạch An phát hiện nhóc con có vẻ lăn lộn* dễ hơn nên cậu cũng thuận theo. Chỉ là bình thường bị mỹ nữ này cọ cọ trên mặt, anh đẹp trai nọ vỗ đầu vài cái. Cậu không thể từ chối, cũng chẳng tức giận, mỗi lần còn cười cười đáp lại. Những hành động này của mọi người đều mang ý tốt nên cậu sẵn lòng tiếp thu, nếu đụng đến người mình không thích thì sẽ tránh đi, tạm thời cậu chưa gặp phải tình huống như vậy. Về sau, cậu cảm thấy mình càng sống càng nhỏ.
(*từ lăn lộn ở đây không phải là lăn lộn theo nghĩa đen mà là theo nghĩa bóng QAQ biết là viết ra bằng thừa nhưng vẫn sợ có người không hiểu).
“Tiểu An, cảnh của cậu sẽ diễn cùng Thang Vi nhỉ.” Khang Ny bỗng nhìn về Quý Trạch An đang ngồi một chỗ ăn anh đào hỏi.
Trong miệng Quý Trạch An vẫn còn anh đào, cuống quít gật đầu, nuốt đồ trong miệng xuống mới nói: “Vâng.”
Cậu chỉ cần đóng chung với Thang Vi một cảnh là có thể cầm hộp cơm và hai trăm đại dương về nhà.
“Vậy cậu phải cẩn thận, Thang Vi diễn rất tệ, có khi còn kéo đến đêm khuya. Cậu phải trông cậy vào kim chủ đến xem thì cô ả mới phát huy được!” Tiểu Đường đưa cho Quý Trạch An đang ngồi ở ghế ánh mắt đồng tình, một cô nàng trợ thủ khác cũng vậy. Nhưng thật ra ánh mắt Khang Ny có chút cảm giác bí hiểm, Quý Trạch An vô hình cảm giác được sự ác ý từ kịch bản.
Cậu nhớ rõ phân cảnh cuối đóng với Thang Vi là bị cô ta dìm vào nước đến chết, nếu cô ta cứ NG NG NG thì cậu chẳng phải sẽ cứ chết chết chết…
Xem ra hộp cơm của “Đảo đào hoa” không dễ lĩnh!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.