Hứa Dịch Dương im lặng suốt chặng đường, Diệp Thải Quỳ không nghĩ nhiều, cho rằng anh chuếnh choáng chưa tỉnh, mất sức nói chuyện, lẳng lặng phóng xe về nhà.
Diệp Thải Quỳ chạy vào gara, Hứa Dịch Dương lúc này mới không kiềm được nghi hoặc, đánh tiếng: “Nhà mình đâu phải bên này? Sao em tới đây……”
Khu nhà Diệp Thải Quỳ khá bề thế, chỗ dừng xe nằm giữa trung tâm khu biệt thự, cách hơi xa nhà cô, xuống xe phải cuốc bộ thêm năm sáu phút.
“Đúng vậy, nhưng lúc mua căn bên kia em không mua chỗ đậu. Bên này gara được tặng, mỗi nhà bốn ô, sau này anh cứ trực tiếp cho xe bên này.” Diệp Thải Quỳ thuận miệng: “Còn trống hai chỗ ấy.”
Còn trống hai chỗ, tức Diệp Thải Quỳ còn một chiếc nữa.
Hai người xuống xe, Hứa Dịch Dương ngó sang.
Song hành hai bên gara, bên trái đậu ba chiếc xe, chắc chắn không phải của Diệp Thải Quỳ. Bên phải có hai vị trí trống, chắc đây là bãi của cô. Bên này đang đậu chiếc Ferrari họ mới lái, chiếc còn lại là Lamborghini.
Bỏ đi nhận thức và hiểu biết của Hứa Dịch Dương về Diệp Thải Quỳ, liếc sơ qua hai con xe sẽ tự nhủ chủ của chúng chắc là hạng phách lối khoe mẽ, thừa quyền lực và đầy tính ganh đua.
Đây khác một trời một vực với Diệp Thải Quỳ mà Hứa Dịch Dương biết.
Hai người rời khỏi nhà xe, Hứa Dịch Dương rối rắm: “Em mới nói chỗ đậu được tặng, vậy em cũng có nhà trong khu biệt thự ư?”
“Có chứ.” Diệp Thải Quỳ chỉ một loạt căn dãy trêи, nói như thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-thay-anh-duong-trong-dem-toi/1806027/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.