Giao thừa là thời điểm bận rộn nhất trong năm, Hứa Dịch Dương vội tới nỗi biến mất dạng. Diệp Thải Quỳ hàng ngày đến bệnh viện thăm ông nội, mang cơm cho ông, nói chuyện phiếm cùng ông.
Chăm sóc người già đối với nhiều người mà nói là một chuyện phiền phức, thế mà Diệp Thải Quỳ mỗi ngày đều mong ngóng tới gặp ông.
Bởi vì ông Hứa Dịch Dương rất gần gũi với Diệp Thải Quỳ, không phải khách sáo lịch sự, mà là sự quan tâm chân thành, điều này làm người thiếu vắng hơi ấm tình thân như Diệp Thải Quỳ cảm nhận ấm áp hồi lâu chưa thấy.
Thế gian đối xử lạnh nhạt với cô quá lâu , Hứa Dịch Dương và ông nội hệt như hai ngọn lửa khác biệt sưởi ấm sinh mệnh Diệp Thải Quỳ ……
Dùng xong cơm trưa, ông nội chợp mắt như thường lệ.
Tuổi già là thế, thời gian mất đi ý nghĩa vốn có, chỉ có thể giết thì giờ bằng cách thϊế͙p͙ đi, nhưng từ khi Diệp Thải Quỳ đến, thời gian ngủ của ông nội rút ngắn, ông trò chuyện cùng Diệp Thải Quỳ, đuối thì để Diệp Thải Quỳ đọc sách.
Trước đây Diệp Thải Quỳ cứ ngỡ người như ông Hứa Dịch Dương chẳng có tế bào lãng mạn nào, dáng vẻ cương trực, tâm địa cứng rắn, nào ngờ tới sách mà ông muốn Diệp Thải Quỳ đọc đều là dòng lãng mạn trữ tình.
Hầu hết là các tập thơ hoặc thư từ và văn xuôi.
Diệp Thải Quỳ cảm thấy ngay cả khi ông nội Hứa Dịch Dương thích đọc sách thì cũng là đọc sách của Dostoyevsky hoặc Tolstoy mới hợp lẽ.
“Đừng sầu não chi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-thay-anh-duong-trong-dem-toi/1806023/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.