Hệ thống sưởi trong bệnh viện bật hết công suất, không khí khô nóng, làm khoang miệng khát khô.
Đầu óc Diệp Thải Quỳ chuếnh choáng, không biết có phải do không khí thiếu thông thoáng, đại não thiếu oxy, khiến cô khó có thể bình tĩnh suy nghĩ.
Hứa Dịch Dương nắm chặt cổ tay Diệp Thải Quỳ, như không hề có ý buông, tay Diệp Thải Quỳ nhẹ đáp lên người Hứa Dịch Dương, dường như cũng không muốn dịch đi……
Đôi mắt cả hai chạm nhau, hoà tan.
Bọn họ cảm nhận được sự căng thẳng khó nói ẩn chứa từ đối phương, nhưng đều ăn ý giả vờ thờ ơ……
Cả hai ai cũng không nói chuyện, chỉ trao đổi hô hấp.
Tựa như đang có một sợi dây căng chặt nối liền cả hai, chỉ cần ai mở miệng trước, dây kia sẽ đứt ngay lập tức……
Họ đều biết rằng, một khi phá vỡ ranh giới thì không thể quay đầu, nên ai cũng không dám hành động hấp tấp.
“Ai là Hứa Dịch Dương? Cần thuốc chống cảm đúng không?”
Rèm vải bao quanh cả hai bỗng bị người kéo ra, một y tá có tuổi nhìn tờ khai đi tới……
Cô y tá thấy tư thế hai người, không khỏi cau mày, khinh thường nói: “Này, đây là bệnh viện, không phải nhà mấy người, để ý được không?”
Tình cảnh vô cùng xấu hổ, Diệp Thải Quỳ nhanh chóng rời khỏi người Hứa Dịch Dương, toan đứng lên nhưng Hứa Dịch Dương không chịu buông tay.
“Cậu làm gì đó? Thả tay!”
Diệp Thải Quỳ trừng mắt với Hứa Dịch Dương, lại thấy thằng oắt này còn cười……
“Cười cái gì?” Diệp Thải Quỳ sốt ruột nói: “Mau buông tay.”
Hứa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-thay-anh-duong-trong-dem-toi/1805998/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.