Đẩy cánh cửa nhà hàng “Mặt Trời Nhỏ”, Hứa Dịch Dương không khỏi nhíu mày. Quán ăn nhét đầy người phát ngộp, hỗn hợp mùi khói quyện cùng mùi rượu và đủ tiếng chửi rủa thô tục…
Bát nháo om sòm.
Nhìn kỹ hơn, trong sảnh chỉ có hai bàn khách chừng chục người, nhìn kiểu ăn mặc hẳn là một đám lưu manh đầu đường xó chợ. Tuy chỉ chiếm hai bàn nhưng khách nào vào cửa thấy tình cảnh này đều xoay người bỏ chạy.
Ai cũng sợ gặp rắc rối.
Hứa Dịch Dương bước vào tiệm, khiêm tốn ngồi trong xó góc xem thực đơn. Người ở hai bàn kia nhìn về phía anh, chẳng thèm để vào mắt.
Chốc lát sau Diệp Thải Quỳ đã bưng thức ăn lên.
Nói thật tình, bọn du côn không dễ chọc, không phải Diệp Thải Quỳ sợ chúng, nhưng tiểu quỷ khó chơi, đám vô lại này luôn có bản lĩnh khiến người ghê tởm.
Cho nên Diệp Thải Quỳ không thể khiến chúng cảm thấy cô đang xem thường, cũng không thể để chúng cảm thấy có thể cợt nhả mình, chuyện này không dễ cân bằng nhưng cô xử lý khá thích đáng.
“Bà chủ, lấy thêm két bia.”
Lúc đám người kia gọi “Bà chủ” giọng điệu đặc biệt mờ ám, sỗ sàng.
Diệp Thải Quỳ hết cách, cô đâu thể bởi vì người ta kêu mình một tiếng “bà chủ” thì sừng sộ chứ?
Cái từ xưng hô “Bà chủ” này bản thân nó đã mang cái mác khiến đàn ông dễ sinh ra liên tưởng…
Bà chủ, dễ tiếp cận hơn phụ nữ nhà lành, dễ khống chế hơn gái bán hoa, thành thục căng tràn hơn thiếu nữ mới lớn. Tính cách “Bà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-thay-anh-duong-trong-dem-toi/155131/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.