Ban ngày vừa rơi xuống một trận tuyết lớn, thế giới như thể được bọc trong một tầng thuỷ tinh thuần sắc trắng.
Đêm thành thị hiếm có thời khắc yên tĩnh thế này, trời rét lạnh đến nỗi hít thở cũng mang theo khí lạnh đánh thẳng vào tim, người người đã sớm về nhà, trêи đường cái không còn bóng ai, hàng quán chung quanh đã gần đóng cửa hết, chỉ còn cửa hàng tiện lợi 24 giờ và nhà hàng “Mặt Trời Nhỏ” vẫn sáng đèn.
Trêи nóc nhà hàng có một tấm biển lớn phục cổ, đính trêи tấm biển là một mặt trời bé con màu đỏ sáng rực bằng đèn neon, mặt trời nhỏ màu đỏ ấy ẩn dưới khung trời đen nhánh, trêи bầu trời tối tăm kia lại giắt ngang một mảnh trăng khuyết bàn bạc.
Vì nay là lễ lớn, Diệp Thải Quỳ cho nhân viên cửa hàng đều trở về đoàn tụ cùng người nhà, bản thân một mình dọn dẹp quán ăn chuẩn bị đóng cửa.
Lôi kéo hai túi rác to bự ra khỏi quán, vừa bước ra đã thấy một trận rùng mình, cũng không biết có phải do lớn tuổi rồi không, Diệp Thải Quỳ cảm thấy mùa đông năm nay đặc biệt lạnh.
Nghĩ đến những năm tháng tuổi trẻ, bản thân lì lợm đến mức trời đổ tuyết vẫn mang giày trần và say no với boots, trời rét lạnh cũng không thèm mặc áo lông vũ, nhất định phải là combo áo khoác váy ngắn. Nhưng năm nay, cô đã sớm bọc bản thân kín đến không còn kẽ hở, áo lông vũ đều chọn kiểu dài qua đầu gối.
Đem chính mình bọc thành bánh chưng, Diệp Thải Quỳ gian nan đem
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-thay-anh-duong-trong-dem-toi/155127/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.