Chín giờ sáng, Sầm Thanh bước xuống xe taxi. Cô mau chóng vòng qua phía bên kia chiếc xe, một tay che khung xe phía trên, tay kia thì nắm lấy tay Đoàn Sinh Hòa, nói cằn nhằn: "Chậm chút chậm chút, đừng đụng vào."
"Anh chậm chút đi." Đoàn Sinh Hòa vừa đi vài bước về phía trước, Sầm Thanh đã bất mãn túm lấy cánh tay anh, "Chẳng phải bác sĩ đã nói anh không được hoạt động mạnh sao?"
Đoàn Sinh Hòa bất đắc dĩ, chặng đường tổng cộng mười mét, Sầm Thanh hận không thể kéo anh đi thật chậm. Mấy đứa nhỏ ở cửa đã chạy bốn năm vòng quanh suối phun nước, anh mới từ đầu này của suối phun nước đi tới đầu kia, động tác còn chậm hơn cả ông cụ chống gậy.
"Em tìm một cái cáng khiêng anh lên cho rồi." Anh thở dài, đứng ở một bên nhìn Sầm Thanh tìm thẻ ra vào, anh không khỏi nhớ tới tình trạng thảm hại của mình lần trước ở cửa bị bảo vệ đuổi đi.
"Hình như em bỏ quên thẻ của mình ở nhà anh em rồi." Sầm Thanh không tìm được tấm thẻ của mình, cô tiến lên gõ cửa sổ của chốt bảo vệ, "Chào anh, tôi là chủ căn hộ 1202 của tòa nhà số 6, tôi bỏ quên thẻ ra vào, làm phiền anh mở cửa."
Đoàn Sinh Hòa vốn đứng từ xa nhìn, trong lúc vô tình anh lướt thấy người ngồi trong chốt bảo vệ chính là cái người lần trước đuổi anh đi. Thế là anh đi chầm chậm đến bên cạnh Sầm Thanh, sau đó anh giơ tay ôm lấy bả vai của cô. Khóe miệng anh nở nụ cười nhẹ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-that-su-khong-thieu-tien/300532/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.