Chương trước
Chương sau
Phần đầu tiên của đại hội, các thanh niên sẽ dựa theo thứ tự danh sách lên khán đài, chủ yếu là để cho các tiểu thư nhìn rõ dáng vẻ, diện mạo của bọn họ.

Tuy trong danh sách sẽ viết hoàn cảnh của từng thanh niên, nhưng so ra vẫn kém hiệu quả hơn trực tiếp gặp mặt.

Có người trông mặt mũi bình thường, nhưng lại biết cách ăn mặc; có người khí chất tốt hơn, có thể thêm điểm cho ngoại hình; cũng có một số trông không tệ, nhưng dáng vẻ trừ điểm...

Đứng trước đài, tình huống của mỗi người trong nháy mắt đều rõ ràng.

Các thanh niên đương nhiên cũng đã hỏi thăm qua tin tức của từng vị tiểu thư, nếu trong lòng có ý định gì, sẽ hướng vị kia mà nhìn.

Sau khi lên khán đài, nếu có ý định, cũng có thể trực tiếp nói ra suy nghĩ, bày tỏ tình cảm ái mộ, như vậy khả năng người mình thích chú ý đến sẽ cao hơn.

Nếu bản thân không có ý định, cũng có thể chờ các tiểu thư chủ động lựa chọn lật bài.

Bất quá giai đoạn đầu tiên đã xác định đối tượng còn tương đối ít, phía sau còn có biểu diễn tài nghệ, sở trường của bọn họ, rất nhiều người đều không vội vàng xác định sớm như vậy.

Người ở giai đoạn đầu tiên liền định thân, trên cơ bản chính là giống như Khương Tiều, trong nhà đã sớm an bài xong mọi chuyện.

Định thân sớm có thể tránh được hiểu lầm. Tuy rằng trên đại hội quả thật sẽ có tình huống “một nhà nam trăm nhà hỏi”, nhưng nếu đôi bên đã sớm xác định tâm ý lẫn nhau, trừ phi quan hệ hai nhà không tốt, rất ít khi gia đình hai bên từ chối, đó không phải là chuyện cười sao? Không cần thiết.

Nhưng đến phiên số 59, Lý Duy kia lại không nói gì liền đi xuống, giống như căn bản không có ý định cùng Khương Tiều kết thân*.

Hắn nhìn Khương Tiều cười cười, giống như muốn trấn an Khương Tiều.

Không nghĩ tới Khương Tiều chỉ cúi đầu trầm tư, cũng không thèm liếc mắt nhìn hắn một cái.

Ngược lại tiểu nha hoàn ở một bên vô cùng sốt ruột, “Tiểu thư, Lý công tử đây là có ý gì? Không phải ở giai đoạn này hắn nên cùng người bày tỏ tâm ý hay sao?”

Vừa rồi Khương Tiều nói nhiều như vậy, tuy rằng tiểu nha hoàn có nghe, nhưng trong lòng vẫn còn tin tưởng Lý Duy.

Nhưng hiện thực bày ra trước mắt, tiểu nha hoàn muốn chết đến nơi: Không nghĩ tới nam nhân này thoạt nhìn mày rậm mắt to, hóa ra lại là một người như vậy.

Tiểu thư nhà bọn họ thật vất vả mới lấy hết dũng khí tham gia đại hội, lại gặp phải chuyện phiền lòng như vậy, vạn nhất lại tự kỷ thì làm sao?

“Tiểu thư, chúng ta trực tiếp chọc thủng mặt mũi hắn, hắn đã thu bạc, chỉ cần chúng ta nói ra chân tướng, chắc chắn sẽ không có ai lựa chọn hắn.”

Vốn điều kiện của Lý Duy về mọi mặt đều không xuất sắc, nhân phẩm lại có vấn đề, các tiểu thư nguyện ý tuyển loại phu quân này mới là lạ.

Khương Tiều thản nhiên nói: “Không cần thiết, chờ quay đầu lại đánh hắn một trận, đem tiền đặt cọc thu hồi lại là được rồi.”

Hiện tại vạch trần điểm này, chỉ khiến Lý Duy cùng cô ràng buộc cùng một chỗ.

Khương Tiều lại không muốn chọn hắn, vì sao phải làm chuyện tự ngược như vậy?

Mục đích của cô chỉ có một, chính là mau chóng tìm được Văn Trình. Nếu như không tìm được anh, vậy đại hội tuyển phu này đối với Khương Tiều vốn không có ý nghĩa.

Thậm chí còn nói, nếu như không xác định được thân phận của Văn Trình, bị dư lại mới là lựa chọn chính xác. Bởi vì nếu anh không thể xác định thân phận của Khương Tiều, khẳng định cũng sẽ cự tuyệt được chọn. Sau đó, sự nhầm lẫn giữa hai bên sẽ ít hơn và dễ dàng tìm thấy nhau hơn.

Đúng lúc này, thanh niên số 100 lên khán đài, lại đột nhiên nhìn về phía Khương Tiều, nói: “Ta muốn lựa chọn Khương tiểu thư, không biết nàng có nguyện ý hay không?”

Dưới đài một mảnh xôn xao, bởi vì số 100 này dung mạo xuất chúng, còn có rất nhiều vị tiểu thư đối với hắn có ý định. Ngược lại Khương Tiều... về cơ bản ở trạng thái không có sự lựa chọn.

Rất nhiều người trong lòng đều nghĩ: Trong nhà Khương Kiều rốt cuộc đập bao nhiêu bạc, mới có thể mua được vị công tử này?

Tiểu nha hoàn bên cạnh kích động không thôi, “Tiểu thư, thật tốt quá, tướng mạo của vị công tử này bỏ xa mười tám con phố tên Lý công tử kia, người khẳng định rất thích, chúng ta nhanh chóng cùng hắn xác định ý định đi.”

Khương Tiều mặt vô biểu tình nhìn số 100 trên đài.

Cơ sở dữ liệu của trò chơi chân ái đến từ vị diện hiện thực, bên trong trộn lẫn nhiều nguyên tố bất biến, các loại số liệu về diện mạo, tính cách, đều có thể tìm được nguyên mẫu trong hiện thực. Ngoại trừ người chơi, những người khác phải gọi là “số liệu”.

Ví dụ như vị số 100 trên khán đài lúc này, tuy mang theo khuôn mặt của Trịnh Hoài, nhưng Khương Tiều rất rõ ràng, đây không phải là Văn Trình, cũng không phải Trịnh Hoài chân chính.

Thay vì đáp lại phần lấy lòng này, cô hỏi: “Ngươi coi trọng ta vì cái gì?”

Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo.

Lý Duy kia coi cô là lốp dự phòng trong ao cá, vậy số 100 này lại chuẩn bị làm gì?

Số 100 nói đầy cảm xúc: “Bởi vì ta thích, chính là linh hồn lấp lánh của nàng. Người khác chỉ có thể nhìn thấy dung mạo bình thường của nàng, nhưng ta thì có thể nhìn thấy vẻ đẹp chân thật của nàng.”

Có người cảm động đến rơi nước mắt lưng tròng bởi lời thổ lộ cảm động này, cũng có người chua xót nhìn Khương Tiều, cảm thấy cô quá may mắn.

Nhưng Khương Tiều lại nổi hết cả da gà lên, “Xuyên qua bề ngoài nhìn thấy linh hồn? Ta cảm thấy mắt ngươi có bệnh, mau đến y quán để kiểm tra đi.”

X-quang cũng không lợi hại bằng mắt của ngươi, có phải nên cảm ơn ngươi vì đã lấp đầy khoảng trống trong ngành y tế không?

Đương nhiên, Khương Tiều sẽ không quan trọng bề ngoài của một người, mà tính cách, tam quan của một người càng trọng yếu.

Nhưng trong đại hội tuyển phu này, nhanh chóng hiểu được nhân phẩm, tam quan của một người? Có thể loại trừ ngay, người đó chắc chắn không phải là Văn Trình.

Cô thật sự cảm thấy hệ thống chân ái chính là một cẩu hệ thống có đầu óc ngu si đần độn, nếu không làm sao có thể an bài ra cốt truyện thái quá như vậy?

Số 100 nghe được Khương Tiều cự tuyệt, lại càng hăng hái hơn.

“Nàng xem, ngay cả ta mà nàng cũng từ chối, chứng minh nàng rất khác biệt. Ta thích những người có cá tính mạnh mẽ như nàng.”

Khương Tiều:...

Cô vô cùng hoài nghi, cẩu hệ thống có phải trực tiếp lấy kịch bản từ bộ phim thần tượng não tàn mà Trịnh Hoài từng diễn trước đó, cảm giác lời thoại này thật sự quá “mạnh mẽ”, quá sến súa đi.

Bất quá hệ thống sẽ không cảm thấy, dùng loại phương thức như “bá đạo phu quân yêu ta”, có thể giúp cho cô tìm thấy tình yêu đích thực chứ?

Cô hoàn toàn không có cảm giác đỏ mặt, tim đập nhanh, chỉ thấy da gà da vịt nổi hết cả lên.

Loại hệ thống não tàn như vậy muốn giúp người chơi tìm ra tình yêu đích thực, thật sự không thành vấn đề sao?

Khương Tiều vô cùng lo lắng.

Phía sau còn có mấy nam nhân mang diện mạo, tính cách khác nhau biểu đạt ưu ái với cô, có người dịu dàng, bá đạo, ngây thơ, v.v.

“Ta biết, nàng cảm thấy mình không xứng đáng với ta, nhưng ta không cho phép nàng từ chối.”

“Tỷ tỷ, chẳng lẽ ta không đủ tốt sao?”

“Mặc dù ước mơ của ta là cùng nàng làm một cặp phu thê bách niên giai lão, nhưng nếu nàng muốn, ta sẵn sàng làm phu thị.”

Khương Tiều mặt vô biểu tình: Qua.

Tiểu nha hoàn kích động không chịu nổi, “Tiểu thư, quả nhiên người đã có dự kiến trước, những vị công tử này cũng không phải người Lý Duy kia có thể so sánh, chúng ta có thể chậm rãi lựa chọn. Nô tì biết, chắc chắn sẽ có người thích tiểu thư mà!”

Mà bên cạnh lại có âm thanh chua chát truyền tới, “Cũng không biết nàng ta đạp trúng vận đào hoa gì, chẳng qua là những vị công tử kia mắt bị mù, nàng ta kiêu ngạo cái gì chứ?”

Khương Tiều thở dài một hơi thật sâu.

Nếu đây chỉ là một trò chơi Otome bình thường, Khương Tiều còn có thể dễ dàng tha thứ cho nội dung kịch bản bên trong. Nhưng đây là trò chơi thực tế... Với tất cả sự tôn trọng, cô vẫn khuyên trò chơi này nên đóng cửa thì hơn.

Bây giờ cô rất nhớ Văn Trình, để cho cô đến nhìn người đẹp rửa mắt đi.

Cho dù Văn Trình vốn chỉ có năm phần đẹp trai, sau khi chơi trò chơi này, cô cũng sẽ cảm thấy anh thập phần đẹp trai. Chứ đừng nói ở trong lòng cô, Văn Trình vốn vô cùng đẹp trai.

Cho dù là Lý Duy kia muốn tính kế, trong mắt Khương Tiều vẫn còn bình thường hơn những người này.



Suy nghĩ của Lý Duy ít nhất cô có thể đoán được, nhưng đầu óc những người này có lỗ, không nằm trong phạm vi năng lực tư duy của Khương Tiều.

Cũng may vì nhầm lẫn tin tức, trò chơi sẽ không làm cho Khương Tiều có vẻ quá đặc biệt, những thanh niên kia cũng không nhìn chằm chằm một mình cô, các loại người thiết lập, mức độ hoan nghênh tiểu thư cùng thanh niên đều có.

Cô đã nhìn thấy vài đôi “Khương Tiều” giả cùng “Văn Trình” giả quen biết nhau.

Tuy rằng ban đầu có chút không thích ứng, nhưng hiện tại Khương Tiều đã có thể tâm lặng như nước, không hề gợn sóng.

Khương Tiều biết đây là một trong những chướng ngại vật mà trò chơi cố ý đặt ra:

Bình thường tình nhân nhìn thấy hình ảnh như vậy, khó tránh khỏi hoài nghi đối tượng có phải đang ở trong đám người này hay không, sẽ lo lắng mình bị vứt bỏ. Nếu đã như vậy, tại sao mình phải kiên trì?

Thủ đoạn này rất nhiều người có thể nhìn thấu, chẳng qua phải xem người đó sẽ ứng phó như thế nào.

Dù sao Khương Tiều cũng không sao cả.

Bởi vì cô biết, Văn Trình có thể không nhận ra cô, nhưng sẽ không nhận sai.

Cô cũng vậy.

Sau đó, đến phần thứ hai, là thời gian dành cho những người trẻ tuổi bắt đầu thể hiện tài năng, sở trường.

Có cả cầm kỳ thư họa, có người thể hiện võ thuật, cũng có người kể chuyện cười, còn có người thể hiện đầu óc kinh doanh của mình...

Khương Tiều nhìn đến mắt đều chua xót, nhưng vẫn không thể nhìn ra đâu là “tài nghệ độc quyền” của Văn Trình.

Cô có nên lên sân khấu bắt tay từng người một không? Nếu có tiếp xúc thân thể, cô sẽ cảm nhận rõ ràng hơn.

Nhưng hiện thực sẽ không cho cô loại cơ hội này, cô tùy tiện lên đài, sẽ bị coi là tùy tiện, có thể còn trực tiếp bị đá ra ngoài...

Khương Tiều đột nhiên dừng lại: Trực tiếp bị đá ra ngoài? Ý tưởng tuyệt vời!

Dù sao trong thế giới quỷ dị này, cô cũng không cần phải tuân theo thiết lập của nguyên chủ.

Khương Tiều nói với tiểu nha hoàn một câu, “Lát nữa ngươi tự mình trở về đi.”

Tiểu nha hoàn trực giác không ổn, “Tiểu thư, người muốn làm gì...”

Lời còn chưa dứt, tiểu nha hoàn liền trơ mắt nhìn Khương Tiều xách váy chạy lên sân khấu, trực tiếp cắt đứt vị công tử đang tiến hành biểu diễn tài nghệ kia, còn sờ vào tay của đối phương.

“Thật ngại quá.” Sau khi sờ xong, cô lại duỗi móng heo vươn tới người tiếp theo...

Tiểu nha hoàn trợn mắt há mồm: Xong đời rồi! Lão gia phu nhân, tiểu thư đã bị kích thích đến phát điên!

Hành động đột ngột của Khương Tiều khiến mọi người không kịp phản ứng, nên vài vị đã bị cô chạm qua. Rất nhanh liền có người lên kéo Khương Tiều ra ngoài, “Loại nữ tử không đoan chính như vậy, phá hoại trật tự của cuộc tổng tuyển cử, chúng ta tuyệt đối không hoan nghênh!”

Các loại ánh mắt kỳ quái đều đổ dồn về phía Khương Tiều.

Cô nghe được bọn họ nghị luận, “Thật đáng sợ, đây là muốn hủy sự trong sạch của người ta.”

“Biến thái a——”

“Phải nói là sờ tay quái?”

Tốt lắm, cô đã được coi là đăng đồ tử*.

Cảm ơn trò chơi chân ái đã cho cô một trải nghiệm độc đáo như vậy.

Cô cũng không thèm để ý đến ánh mắt của người khác, lắc lư quanh đại hội. Theo Khương Tiều, thức ăn trên những quầy hàng nhỏ này so với mấy màn biểu diễn tài nghệ kia còn thú vị hơn nhiều.

Khương Tiều cảm thấy làm như vậy, hẳn là rất nhanh Văn Trình sẽ tìm được cô, đúng không? Nhưng rất nhanh, lại có thêm mấy vị tiểu thư bị ném ra ngoài.

Dù sao ý tứ của trò chơi này cũng chính là: Ngươi không phải là duy nhất.

Khương Tiều:...

Cô cũng không nóng nảy, mấy người cô từng chạm qua làm cho cô có cảm giác không đúng lắm, cô chuẩn bị chờ những thanh niên bị chọn đi ra rồi mới nghiên cứu thật kỹ.

Khương Tiều không biết, lúc này Văn Trình quả thật đang chuẩn bị chạy tới tìm cô.

Sau khi Văn Trình được truyền tống vào trò chơi, cũng mất nửa ngày mới hiểu rõ thiết lập ở đây.

Không nghi ngờ gì nữa, Khương Tiều sẽ trở thành tiểu thư đang chờ tuyển, mà anh, lại bị trò chơi lừa gạt này trở thành “thanh niên trong độ tuổi bị thương mà bỏ lỡ cuộc tổng tuyển cử”.

Lão đại phu của y quán đồng tình nói: “Vị Khương tiểu thư kia xuống tay cũng quá ác độc, lúc ấy ngươi nên nhẫn nhịn một chút.”

Văn Trình mặt vô biểu tình nghe, anh đã tiếp nhận chuyện tên tuổi, diện mạo của mình đều khác với thiết lập ban đầu, tự nhiên sẽ không phản ứng lại người họ Khương kia.

Người trên đường qua lại, nói về chuyện trong đại hội tuyển phu: Tiểu thư nào có gia thế tốt, tiểu thư nào có tướng mạo tốt, tiểu thư nào được yêu thích nhất, v.v.

Cho dù bản thân không đến hiện trường, nghe những lời này, cũng có thể đem tình huống hiểu rõ bảy tám phần.

Chờ lão đại phu băng bó xong, Văn Trình sẽ chạy tới hội trường.

Cái gì mà tiểu thịt tươi tề tụ một chỗ, tranh kỳ đấu diễm các loại hình dung này làm cho anh thấy có chút phiền.

Văn Trình biết Khương Tiều nhất định sẽ chờ mình, nhưng anh vẫn rất không thích loại cảm giác này.

Ừm, đại khái chính là cảm giác chua xót đi.

Anh có thể đoán được thái độ của Khương Tiều: Cô thẳng thắn nhìn mọi người qua lại, sau đó đưa ra đánh giá khách quan: Người này lớn lên cũng được, người kia đẹp mắt, hắn cười không tệ...

Không có báng bổ, cũng không phải là “thích”.

Nhưng Văn Trình nghĩ, ánh mắt của cô vốn chỉ nên dừng lại trên người mình.

Lão đại phu sốt ruột nói: “Này, tiểu lang quân, vết thương trên người ngươi còn chưa khỏi, ngươi không thể đi a! Ta biết ngươi khó chịu, nhưng bỏ lỡ là bỏ lỡ, chờ năm sau lại tham gia!”

Sau khi đại hội bắt đầu, những vị tiểu thư và công tử đến muộn sẽ bị coi là bỏ cuộc, không thể vào hội trường được nữa.

Có rất nhiều nam nhân coi đại hội tuyển phu là cơ hội đầu thai lần nữa, đương nhiên hết sức coi trọng, hơn nữa còn là vị có bộ dáng đẹp như vậy.

Nhưng bỏ lỡ là bỏ lỡ, chỉ có thể đợi thêm một năm...

Văn Trình nói: “Không sao, ta chỉ đi xem một chút.”

Anh muốn nhanh chóng tìm được Khương Tiều.

Tuy rằng vết thương trên người có chút đau, nhưng so với những gì anh từng thừa nhận vẫn không tính là gì. Ngay sau đó, anh dừng lại, trong đầu hiện lên một câu hỏi: Tại sao người bị thương luôn là mình?

Ánh mắt Văn Trình hơi híp lại, trò chơi chân ái này, không phải là cố ý trả thù chứ?

– Tạm thời ghi vào sổ đen trước.

Nhìn Văn Trình rời đi, lão đại phu bất đắc dĩ lắc đầu: Nhìn bộ dáng này, hẳn là người trong lòng tiểu tử này cũng tham gia đại hội tuyển phu năm nay.

Nhưng người ta có nguyện ý chờ hắn thêm một năm nữa hay không, lại là một chuyện khác. Dù sao nếu như không phải trải qua quá trình tổng tuyển cử mà tiến tới kết thân, đều sẽ bị coi là không có mối quan hệ, không được coi trọng.

Khi Văn Trình đi ra đường phố náo nhiệt, lại nghe được càng nhiều tin tức nhỏ, ví dụ như chuyện tiểu thư tay heo linh tinh, sau đó, anh nghe được một cái tên quen thuộc: Khương Kiều.



- Cũng chính là thủ phạm hại nguyên chủ không thể tham gia đại hội tuyển phu.

Bước chân Văn Trình hơi dừng lại.

Nếu là Văn Trình khi chưa bị oán niệm quấn lấy, tự nhiên có thể tốt tính tha thứ cho vị Khương tiểu thư này: Dù sao cũng là “hắn” độc miệng trước.

Nhưng Văn Trình bây giờ, ít nhiều có vài phần lòng dạ hẹp hòi. Anh sẽ không biểu hiện ra điểm này trước mặt Khương Tiều, bởi vì anh hy vọng hình tượng của anh trước mặt cô thủy chung vẫn tốt đẹp, nhưng đây cũng không phải là Khương Tiều chân chính?

Nếu như không phải vừa vặn gặp phải, Văn Trình cũng sẽ không cố ý đi báo thù, bởi vì chuyện trọng yếu nhất của anh chính là tìm được Khương Tiều chân chính.

Nhưng nếu đã vừa vặn gặp phải, không thay trời hành đạo hình như có chút không ổn?

Anh tiện tay nhặt một cây gậy, đuổi theo nữ tử mặc đồ đỏ đi phía trước, theo sau đối phương trốn ở cửa sau hội trường tổng tuyển cử.

Khương Tiều tới nơi này bởi vì ở đây tương đối bí mật, sẽ không bị xua đuổi, vừa lúc để cho cô quan sát một chút nam nữ đã tiến thành định thân cùng những người bỏ cuộc, thuận tiện cho cô nhanh chóng tìm được Văn Trình.

Văn Trình tự nhiên cũng hiểu đây là địa phương nào, anh liền nghĩ: Vừa vặn nhanh chóng thu thập người, để đi tìm Khương Tiều.

Đánh thành trọng thương cũng không cần, nhưng dù sao cũng phải cho cô một chút giáo huấn.

Khi cơn gió ập tới, Khương Tiều cảm giác được nguy hiểm, nhanh chóng tránh đi, “Là ai?”

Khoảnh khắc tiếp xúc với ánh mắt của Khương Tiều, Văn Trình sửng sốt.

— Bạn có tin vào sự chỉ dẫn của linh hồn không? Tôi tin. Bởi vì nó cho phép tôi tìm thấy người ấy một cách chính xác.

Hệ thống này có thể tạo ra rất nhiều “số liệu”, cũng có thể tạo ra rất nhiều lựa chọn can thiệp, nhưng anh vẫn có thể nhận ra cô trong nháy mắt.

“Vừa rồi có một con chó chạy tới, tớ sợ nó cắn cậu.”

Anh lặng lẽ ném cây gậy trở lại góc.

Ánh mắt Khương Tiều sáng ngời: “Văn Trình?”

Trước khi nhận ra Văn Trình, Khương Tiều còn lo lắng mình sẽ bị quấy nhiễu bởi lựa chọn đánh lừa, không cách nào nhận ra Văn Trình, nhưng hiện tại, cô phát hiện chuyện này căn bản không cần lo lắng.

Cô sẽ có một trực giác chính xác: Người đó chính là anh.

“Là tớ.” Văn Trình mỉm cười.

Khương Tiều lập tức nhào lên ôm lấy anh, sau đó nghe được anh hít sâu một tiếng, tuy rằng anh đã nỗ lực khắc chế (đây không phải là thân thể ban đầu của Văn Trình, tố chất thân thể không thể so sánh với trước kia),nhưng Khương Tiều đương nhiên sẽ không bỏ qua thanh âm như vậy.

Khương Tiều suy nghĩ một chút về trọng tải hiện tại của mình, có chút chột dạ buông Văn Trình ra, lập tức phát hiện trên người anh băng bó không ít chỗ.

“Có chuyện gì vậy? Cậu bị thương sao? Cậu không nằm trong số những thanh niên được bầu trong đại hội tuyển phu?”

Không đợi Văn Trình trả lời những câu hỏi này, tiểu nha hoàn của Khương Tiều đã thở hồng hộc chạy đến, “Tiểu thư, rốt cuộc cũng tìm được người.”

Chờ tiểu nha hoàn nhìn thấy rõ bộ dáng Văn Trình, nhất thời cảnh giác, đem Khương Tiều bảo vệ ở phía sau, “Ngươi muốn làm gì? Không phải là muốn trả thù tiểu thư nhà ta chứ? Là ngươi độc miệng trước, tiền thuốc của y quán chúng ta cũng đã thanh toán cho ngươi!”

Văn Trình vốn định giấu diếm chuyện này:...

Khương Tiều hậu tri hậu giác hiểu ra mọi chuyện:...

Khương Tiều sờ sờ đầu tiểu nha hoàn: “Ta có chuyện muốn nói với hắn, sẽ không có việc gì, hắn sẽ không làm hại ta.”

“Thật sao?” Tiểu nha hoàn có chút hồ nghi.

“Ừm, hắn đã bị sắc đẹp của ta khuất phục, quyết định nhập gia chúng ta.”

Tiểu nha hoàn nghe nói như vậy, lại càng thêm lo lắng: Tiểu thư, tuy nô tì không muốn làm tổn thương người, nhưng sắc đẹp gì đó, thật sự không nên bành trướng quá mức a...

Tiểu nha hoàn đi một bước lại quay đầu nhìn. Quả nhiên tiểu nha hoàn vẫn cảm thấy, ánh mắt của nam tử kia rất nguy hiểm.

Khương Tiều nhanh chóng đến cạnh Văn Trình, “Thì ra, vừa rồi cậu thật sự chuẩn bị đánh tớ? Đuổi chó?”

Vừa rồi Văn Trình lấy cớ rất què quặt. Nhưng vì cuối cùng cũng gặp nhau, cô rất vui mừng, cho nên không chú ý đến chi tiết này.

“Không phải, tớ tuyệt đối không có ý nói cậu là ch…chó... A, ý của tớ là...” Văn Trình nói năng lộn xộn giải thích.

Sau đó, anh dường như nghĩ về chuyện đó, đột nhiên nói, “Đúng rồi, vừa nãy tớ nghe bọn họ nói cái gì mà tiểu thư tay heo, chạm vào tay của mỗi vị công tử.”

“Cậu yên tâm, tay bọn họ cũng không có cho cậu sờ.” Phát hiện ánh mắt Văn Trình càng thêm nguy hiểm, Khương - tay heo - Tiều ho khan một tiếng, “Tớ cũng không có ý tứ kia. Còn không phải là vì tìm cậu! Tất cả đều là nồi của trò chơi, nó cố ý đem thân phận người chơi thiết kế thành như vậy, quá hố!”

Văn Trình suy nghĩ một chút, bọn họ chính là kẻ tám lạng người nửa cân, tiếp tục so đo với Khương Tiều, hình như chỉ có thể lưỡng bại câu thương, cho nên anh quyết định tiếp nhận cách nói này của cô: “Không sai, đều là nồi của trò chơi.”

Nếu như không phải trò chơi này gạt người không chớp mắt, làm sao có thể gặp phải tình huống như vậy đây?

Hệ thống lặng lẽ rơi nước mắt, cuối cùng là bổn hệ thống vô tội như nó gánh vác tất cả.

Hai người diễn với nhau nửa ngày, đại hội tuyển phu cũng gần như kết thúc.

Những cặp đôi đã định thân đứng trên sân khấu, trao đổi hôn thư cho nhau. Tiếng chiêng trống, tiếng pháo nổ liên tiếp vang lên, còn có vô số người hoan hô chúc mừng bọn họ, chúc bọn họ bách niên giai lão, trăm năm hảo hợp.

Lễ hoa bay đến trên người Khương Tiều và Văn Trình, Khương Tiều đưa tay nhận mấy tấm, lập tức tỉnh ngộ, “Hỏng rồi, tớ còn nói muốn cùng cậu đoạt giải thưởng lớn.”

Dù đã nhận ra nhau ngay lần đầu gặp mặt, nhưng bọn họ không thể vượt qua vòng tuyển chọn, liệu có lại bị cẩu hệ thống phán định là vi phạm, lần nữa cho 0 điểm không?

Văn Trình chỉ muốn nói rằng, chuyện anh quan tâm không phải là thông quan.

Nhưng Khương Tiều đã cầm tay anh trước một bước, “Mặc kệ, cứ theo quy trình trước đi. Vạn nhất cho điểm thì sao, ai nói lén lút định thân không thể tính là tình yêu đích thực?”

Cô một bên nắm tay Văn Trình, một bên lấy hôn thư của mình ra, “Vị công tử này, ngươi nguyện ý cùng ta sống đến bạc đầu răng long sao?”

Văn Trình vốn định mượn cơ hội thổ lộ, lại bị cướp lời thoại trước, nội tâm cảm thấy tràn ngập chua xót cùng thỏa mãn.

Anh có chút không rõ Khương Tiều đang nghiêm túc hay là vì “thông quan trò chơi”.

Nhưng rõ ràng, anh đã động tâm.

Câu nói của Khương Tiều liên tục phát đi phát lại trong đầu anh.

Bởi vì Khương Tiều đột nhiên thổ lộ nên chỉ số IQ của Văn Trình bị ảnh hưởng nghiêm trọng, phản ứng cũng dài hơn, không lập tức đáp ứng. Đang lúc anh muốn há miệng, Khương Tiều lại nói: “Chờ một chút.”

Nhạc nền đẹp đẽ trong đầu Văn Trình lập tức dừng lại, trái tim từ mùa hè nóng bỏng lập tức bay đến mùa đông lạnh lẽo: Tại sao cô ấy lại nói chờ một chút? Có phải là đã hối hận rồi không? Là vì không thích anh nhiều như vậy sao?

Một người đàn ông lớn tuổi không có cảm giác an toàn, càng đến thời điểm quan trọng, càng có nhiều tự nghi ngờ.

“Không bạc đầu cũng được, già rồi nhuộm tóc em cũng tiếp nhận. Nhưng từ nay trở đi, cả đời anh đã định phải khóa lại cùng em, anh có nguyện ý không?”

Khương Tiều hỏi lại lần nữa.

~~~

Kết thân ở đây ý chỉ việc kết hôn, không phải kết giao bạn bè.

Đăng đồ tử: dâm tặc háo sắc.

Ps: Xưng hô giữa hai người chính thức thay đổi từ đây!!!

Khi có mặt người ở thế giới cổ đại thì Khương Tiều và Văn Trình sẽ xưng hô là “ta - chàng (hoặc nàng)” nha mn
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.