Cửa phòng bị đẩy ra, một đám người đứng ở cửa, trên mặt cực kỳ bi thương, đáy mắt ngậm đầy nước mắt, miệng còn khóc oa, nhưng lời nói đột nhiên im bặt.
Tiếng khóc đinh tai nhức óc trong phút chốc biến mất.
Chỉ thấy Lục Lệ Hành đứng ở góc tường, tay như ôm lấy Kỷ Khinh Khinh vào ngực mình, Kỷ Khinh Khinh xấu hổ đến cùng không dám nhìn lên.
Lục Lệ Hành phản ứng lại, dường như không có việc gì nhìn về phía Lục lão tiên sinh, “Gia gia, làm sao vậy?”
“Thiếu gia còn sống……” Lời này hiển nhiên không thích hợp, lời nói vừa qua khỏi miệng đã bị nuốt xuống.
Dì Bùi nhìn thiếu gia còn êm đẹp đứng ở kia, lại khóc lại cười: “Lão tiên sinh, thiếu gia không có việc gì, thiếu gia không có việc gì!”
Lục lão tiên sinh thấy Lục Lệ Hành còn sống, run run rẩy rẩy, nhẹ nhàng thở ra.
Bác sĩ vội vàng tới giúp Lục Lệ Hành kiểm tra thân thể.
Lão tiên sinh đi đến mép giường, nắm chặt tay Lục Lệ Hành, ánh mắt lộ ra sợ hãi hồi hộp, “Cháu không có việc gì chứ?”
Một tháng nay Lục lão tiên sinh vì Lục Lệ Hành hết lòng hết sức, nguyên bản một đầu tóc còn đen giờ đã bạc đi rất nhiều.
Lục Lệ Hành cầm tay Lục lão tiên sinh, “Gia gia, ông đừng lo lắng, cháu sẽ không có việc gì.”
“Không có việc gì thì tốt, không có việc gì thì tốt…”
Ông liên tục được bác sĩ dặn dò chuẩn bị tâm lý, sống đến tuổi này, nghĩ rằng nhìn thấy bệnh chết cũng phai nhạt bớt, nhưng vừa thấy dì Bùi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-thanh-qua-phu-khi-con-tre/31239/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.