Ở cửa nghe lén được toàn bộ, Lục Lệ Đình tâm tình thật phức tạp.
Anh tự nhận lúc Kỷ Khinh Khinh trước mặt anh leo lên siêu xe của phú nhị đại kia mà đá anh đi, đời này cảm tình đối với Kỷ Khinh Khinh chỉ có hận và hận, anh cũng là phú nhị đại, cái phú nhị đại kia tâm tư đối với Kỷ Khinh Khinh như thế nào đều viết hết lên mặt, cho nên anh lúc ấy đã nói thật tàn nhẫn, Kỷ Khinh Khinh tương lai đừng hối hận!
Người phụ nữ này ngại bần ái phú, thích tiền như mạng, đem người thiệt tình đối đãi như súc vật, người như vậy làm sao xứng có được thứ mình muốn?
Cô ta nên trở thành hai bàn tay trắng, nên bị giáo huấn!
Lục Lệ Đình vô số lần nghĩ tới ngày mình công thành danh toại, nhìn gương mặt trắng bệch của Kỷ Khinh Khinh hối hận nói chính mình đã sai, còn anh sẽ ôm bạn gái, nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu, cô nhận sai người.
Vì thế, anh có thể nỗ lực phấn đấu cả đời!
Nhưng hiện giờ nghe Kỷ Khinh Khinh kêu Lục Lệ Hành ông xã, trong lòng anh khó chịu không nói được nên lời, giống như đồ vật anh từ bỏ, người khác lại nhặt về coi như trân bảo, tựa hồ như đang cười anh không có mắt.
Nhưng cho dù là đồ vật anh bỏ đi, vẫn phải là của anh!
Lục Lệ Đình âm thầm rời đi, dò hỏi việc liên quan đến Kỷ Khinh Khinh.
Dì Bùi suy nghĩ một lát, nói Kỷ Khinh Khinh là về nhà cùng lúc với thiếu gia.
“Nhị thiếu gia, làm sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-thanh-qua-phu-khi-con-tre/31237/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.