Lục Lệ Hành cảm thấy chính mình không chửi ra cmn, thật là mình tu dưỡng quá tốt.
Mắt thấy Kỷ Khinh Khinh nắm lấy then cửa, Lục Lệ Hành vững vàng gọi cô: “Đứng lại.”
Đã đi đến cạnh cửa Kỷ Khinh Khinh xoay người lại, không kiên nhẫn nhìn anh, “Lục tiên sinh, lại có chuyện gì?”
Ngắn ngủn ở chung một ngày, Kỷ Khinh Khinh cảm thấy Lục Lệ Hành đã làm tiêu hao sạch sẽ mọi kiên nhẫn của mình, vốn đang rất đáng thương anh ta tuổi còn trẻ mà không sống được bao lâu, nhưng hiện tại xem tính khí này, chỗ nào mà giống như người sắp chết?
Ở lại đây chiếu cố mà lại bị khinh bỉ như vậy, còn không bằng đi an ủi Lục lão tiên sinh.
Bất quá ngẫm lại cũng đúng, trong tiểu thuyết Lục Lệ Hành tính tình vốn là âm tình bất định, dáng vẻ này bất quá chỉ là bản tính của anh ta mà thôi, còn tốt Lục Lệ Hành này không sống được bao lâu, nếu không cô làm vợ người như vậy, một ngày nào đó sẽ bị tức chết!
“Cô lại đây.”
Kỷ Khinh Khinh đứng ở tại chỗ không nhúc nhích, không chịu đi qua, “Lục tiên sinh, có chuyện gì anh nói thẳng đi, tôi nghe thấy.”
Lục Lệ Hành kiệt lực lộ ra sắc mặt ôn hòa nhất mà mình có thể, “Giúp tôi lấy thuốc.”
“Thuốc?” Kỷ Khinh Khinh sắc mặt trắng nhợt, trong nháy mắt khẩn trương lên.
Đấu võ mồm là đấu võ mồm, nhưng thân thể là đại sự, cô vội vàng lục tung khắp nơi tìm thuốc, “Cái nào? Là chai màu trắng sao? Hay là màu xanh?”
“Màu trắng.”
Kỷ Khinh Khinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-thanh-qua-phu-khi-con-tre/31235/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.