Sau khi cố gắng điều trị thêm hai tháng, vậy là Trương Tự Lưu đã nằm viện trọn vẹn nửa năm, cuối cùng hắn cũng được phép xuất viện dưới cái gật đầu của bác sĩ Dương. Nhưng Hạ Vân vẫn phải ở lại bệnh viện quan sát một thời gian nữa. Trước khi chia tay, cô buồn rầu muốn xin phương thức liên lạc của Khương Kiền, nói sau này sẽ gửi tin nhắn cho bọn họ. "Thế là tôi trở thành người cuối cùng, những người tôi quen đều sắp được xuất viện rồi." Đây là điều khiến Hạ Vân đau lòng nhất. Rất nhiều anh trai, chú dì đều đã xuất viện, mà cô từ một em gái bắt đầu được gọi là chị. Thậm chí còn đáng giận hơn cô là bị một cô bé 15 tuổi gọi là dì, cô tức giận đến mức phải bảo toàn bộ bức tường trong bệnh viện tấn công cô bé kia. "Cô quen bạn mới rồi mà, không phải sao?" Khương Kiền cảm thấy rất đáng tiếc khi cô không thể xuất viện, chỉ có thể an ủi cô phải nghe lời bác sĩ, nghe lời mẹ, không nên làm tổn thương chính mình. Rất khó để chữa khỏi hẳn, cũng rất khó để có được một cơ thể và tinh thần khỏe mạnh. Họ giống như một nhà tu khổ hạnh đi tìm kiếm ngược xuôi, mệt mỏi đến đâu cũng phải lễ bái quỳ lạy, tiếp tục kiên trì cuộc hành hương ven đường. Khỏe mạnh là trạng thái bình thường của một người bình thường nói chung, nhưng đối với bệnh nhân thì đây chính là nguyện vọng cả đời. Trạng thái tinh thần của Khương Kiền đã tốt hơn trước rất nhiều, từ khi xuất viện tới nay, thông thường cứ một hai tuần cậu mới phát bệnh một lần. Cũng may trong suốt quá trình điều trị, cậu và Trương Tự Lưu đều động viên lẫn nhau, cả hai dần dần hồi phục lại bình thường. Trạng thái tâm thần phân liệt của Trương Tự Lưu không cách nào trị tận gốc, bác sĩ Dương nói chỉ cần trông chừng Trương Tự Lưu, đừng để hắn tiếp tục chạm vào tất cả lý luận cao thâm kia, đợi một thời gian hẳn sẽ có chuyển biến tốt đẹp. Khương Kiền lái xe đưa Trương Tự Lưu về nhà hắn, đây là lần đầu tiên từ trước đến nay cậu bước vào nhà Trương Tự Lưu. Hồi cấp ba, cậu cùng lắm cũng chỉ đứng chờ Trương Tự Lưu ở dưới lầu khu cư xá. Bà Diêu rót cho cậu một ly nước trái cây rồi mỉm cười: "Thiên Thiên đừng khách khí, coi như nhà mình là được. Dì đi nấu cơm cho hai đứa, hai đứa vào phòng chơi trước đi..." Nói xong bà nhướng mày đầy ranh mãnh. Khương Kiền: "......" Dì nhướng mày là có ý gì? Phòng của Trương Tự Lưu rất rộng rãi, bên trong được thông với phòng làm việc. Ở đó có mười giá sách nhưng cũng không thể chứa hết hàng trăm quyển sách mà hắn sở hữu, một số còn phải chất đống trên sô pha. Nói đây là một hiệu sách nhỏ cũng không quá đáng. "Anh đã đọc hết những quyển sách này rồi sao?" Trương Tự Lưu không chút khiêm tốn khẽ gật đầu: "Bên Anh vẫn còn một ít sách, tạm thời anh đang nhờ bạn giữ chúng." "Anh đỉnh thật!" Giờ phút này, Khương Kiền lại tìm không được từ ngữ nào để hình dung sự tài giỏi của hắn. Cậu ôm thái độ hoài nghi, rút một quyển sách ở tầng dưới cùng của giá sách, kiểm tra hắn một chút. Không hề ngoài ý muốn, Trương Tự Lưu gần như đã đọc thuộc cả mục lục, sắp xếp toàn bộ cấu trúc của quyển sách từ đầu đến cuối, nghiêm túc phổ cập kiến thức trong sách khoa học cho cậu nghe. Khương Kiền khẽ cười chớp chớp mắt nhìn hắn, mắt cười cong cong hiện lên vẻ ngưỡng mộ khó có thể che giấu. Trương Tự Lưu vẫn đang nói chuyện, bị nụ cười trên mặt cậu cắt ngang: "Sao vậy em?" Đàn ông khi nghiêm túc trông vô cùng quyến rũ, lúc này Khương Kiền cảm thấy cả người Trương Tự Lưu giống như một hố đen có lực hút vô hạn, sâu không thấy đáy, hấp dẫn toàn bộ ánh mắt của cậu. Khương Kiền hững hờ đi vào bên trong, cười tủm tỉm nói: "Em cảm thấy anh quá đẹp trai." Trương Tự Lưu cất bước đi cùng cậu, vẻ hào hứng trên mặt càng thêm nồng đậm: "Anh còn biết rất nhiều thứ, nếu em viết tiểu thuyết mà không hiểu ở đâu thì có thể hỏi anh." "Được thôi." Trương Tự Lưu cười rạng rỡ, trong lòng vô cùng tự hào, cảm thấy mình cần hiểu biết nhiều hơn. Khương Kiền đi đến bên cạnh bàn làm việc, kinh ngạc chỉ vào ảnh chụp chung của bọn họ ngày trước: "Anh còn đặt trên bàn sao?" Lúc Trương Tự Lưu tốt nghiệp, rất nhiều cô gái đều thất tình, bởi vì hắn không chỉ phải tốt nghiệp mà còn phải đi du học, một loạt các cô gái khóc sướt mướt tặng quà cho hắn. Sau khi bọn họ tặng quà xong rời đi, Khương Kiền thẳng tay ném chúng vào thùng rác. Trên thực tế, cậu là người buồn hơn bất cứ một ai, bởi vì cậu đã biết Trương Tự Lưu muốn xuất ngoại từ lâu, bắt đầu từ ngày tỏ tình thì cậu đã biết. Hôm tỏ tình với Trương Tự Lưu là sau tiết tự học buổi tối, khi các bạn trong lớp đều trở về ký túc xá nghỉ ngơi, chỉ còn lại lẻ tẻ vài người ham học vẫn đang tiếp tục ngồi học, đương nhiên là ngồi học cùng bạn nam tới tìm bạn gái mình. Một cô gái ngồi sau bàn cậu học toán rất kém, mỗi tối tự học bạn trai của cô ấy đều sẽ dạy kèm giúp cô ấy làm bài tập về nhà. Mà ngày đó, Trương Tự Lưu đột nhiên đến dạy kèm cho cậu, mặt của Khương Kiền lập tức đỏ bừng, trong đầu kẻ dốt như cậu thầm nghĩ học bá thật sự có tâm tư đó sao? Nghĩ đến cặp tình nhân phía sau, rồi lại nghĩ đến vị trí Trương Tự Lưu đang ngồi, đây quả thực chính là vị trí độc quyền và khoảng cách thân mật dành cho bạn trai, thật khó để cậu không suy nghĩ lung tung. Tâm trí của Khương Kiền rối loạn, cậu tự nhủ với bản thân rằng hãy xoay bút, nếu đầu bút chỉ thẳng vào Trương Tự Lưu thì Trương Tự Lưu thích mình, nếu đầu bút chỉ vào mình thì là mình thích Trương Tự Lưu. Cây bút trong tay Khương Kiền nhanh chóng xoay vòng, xoay mãi không ngừng. Trương Tự Lưu nắm lấy tay cậu, phê bình cậu: "Nghiêm túc nghe nào." Lần đầu tiên cậu được học bá nắm tay, trái tim đập thình thịch loạn xạ, mặt nóng như lửa đốt. Tiêu rồi tiêu rồi, hiện tại mình hoàn toàn không nghe lọt chữ gì. Nhịp tim đập quá nhanh có thể chết không? Cứu mạng! Nhận ra cậu đang đỏ mặt không khỏe, Trương Tự Lưu xích lại gần, hỏi cậu bằng giọng nói ấm áp: "Em cảm thấy khó chịu sao?" Chúa ơi, hồn của tôi sắp bay mất luôn rồi! Học bá, anh đừng xích lại gần nhìn tôi đột ngột như thế. "Khó chịu!" Khương Kiền nói thẳng, cuống quýt thu dọn cặp sách muốn chạy trốn, cậu không muốn ở chung với tên trai thẳng này nữa. Trai thẳng xin vui lòng đừng đến gần gay, sẽ có ngày bị sét đánh đấy! Khương Kiền giống như ruồi mất đầu nhanh chóng chạy xuống cầu thang, lao vào màn đêm, muốn yên tĩnh một mình. Trương Tự Lưu lúng túng bối rối, hắn chạy nhanh về phía Khương Kiền, hỏi: "Kiền, em làm sao vậy?" "Đừng để ý tới em, sau này anh đừng tới tìm em nữa." Cậu đau lòng hạ quyết tâm tuyên bố điều khó chịu này. Trương Tự Lưu khó hiểu: "Anh đã làm sai gì sao?" Khương Kiền dừng bước, hít sâu một hơi: "Em thích con trai." "Sau đó thì sao?" Trương Tự Lưu bình tĩnh nói. "Sau đó?" Cơn tức giận của Khương Kiền bị hai chữ này đốt cháy, cậu tức giận: "Xem đi anh cũng đâu có hiểu. Em nói cho anh biết sau đó là gì, là em thích anh. Anh còn tiếp cận em như vậy thì em sẽ rất khó chịu. Hoặc là anh ở bên em hoặc đừng đến tìm em." Trương Tự Lưu vẫn điềm tĩnh như thường, trái ngược hoàn toàn với Khương Kiền đang tức giận. Do dự một lúc, hắn nói chắc nịch một câu, "Chúng ta không thể ở bên nhau." Khương Kiền lập tức gào khóc: "Em biết ngay mà. Mẹ nó chứ, trai thẳng chết tiệt. Sau này anh đừng đến tìm em làm tổn thương tái tim em nữa, anh chờ bị sét đánh đi." Rõ ràng chưa làm chuyện gì mà lại bỗng dưng gánh lấy tiếng xấu và lời nguyền rủa, Trương Tự Lưu đành yên lặng nhìn cậu, chờ cậu bớt giận rồi mới nói chuyện. Nào biết còn chưa đợi được lời đáp lại, Khương Kiền đã cảm thấy mặt mũi của mình ném tít sang nhà bà ngoại, cậu bắt đầu vắt chân lên cổ chạy như điên. Tiếng leng keng va đập của hộp bút kim loại trong cặp sách vang lên đặc biệt rõ ràng, dồn dập vang vọng trên sân thể dục tĩnh lặng. Trương Tự Lưu sửng sốt, vội vàng cất bước với tốc độ nhanh như gió xuyên qua bầu trời đêm, túm lấy cặp sách của Khương Kiền lên: "Em chạy làm gì?" Khương Kiền khịt khịt mũi, giận điên người nói: "Không chạy thì chờ mất mặt à?" Cậu hối hận rồi, sớm biết mọi chuyện thành ra thế này thì cậu sẽ không tỏ tình. Bây giờ cậu đang rất xấu hổ, về sau chỉ cần không gặp mặt nhau là sẽ không còn xấu hổ nữa. Trương Tự Lưu thở hổn hển: "Anh đã nộp hồ sơ vào một trường đại học ở nước ngoài, nên là sau khi em ở bên anh thì chúng ta sẽ phải yêu xa. Vì vậy, nếu em bằng lòng muốn ở bên anh thì hãy nỗ lực học tập chăm chỉ." Khương Kiền ngơ ngác nhìn hắn: "Ý anh là đồng ý? Anh sẽ không gạt em về chuyện du học chứ?" Trương Tự Lưu lạnh lùng nhìn cậu. Thôi được rồi, có hơi bất lịch sự khi nghi ngờ lời nói của người khác như vậy. Khương Kiền tự giác ngậm miệng lại, sau đó cậu giật mình bừng tỉnh giống như vừa nằm mơ một giấc mơ hư ảo, Trương Tự Lưu đã trở thành bạn trai của cậu rồi. Ban đầu Trương Tự Lưu nộp hồ sơ vào một trường nước ngoài và có thể về nhà bất cứ lúc nào, nhưng vì dạy kèm cho Khương Kiền nên hắn vẫn ở lại trường không đi. Cho đến ngày chụp ảnh tốt nghiệp, Trương Tự Lưu bị kéo đi làm tấm biển hình người, ứng phó với đủ kiểu chụp ảnh chung. Khương Kiền chen vào đám người, suýt chút nữa đứng không vững ngã xuống mặt đất. Tân Hà Mẫn dùng máy ảnh nhà mình chụp cho bọn họ tấm ảnh chung. Thật vừa khéo, đúng lúc ấy Trương Tự Lưu chạy tới đỡ lấy tay cậu, biểu cảm vô cùng bối rối, cũng là vẻ mặt mà bọn họ biểu lộ trong vô thức. Khương Kiền cầm lấy khung ảnh, trong đầu hiện lên những hình ảnh thanh xuân ngày trước, niềm xúc động không nói lên lời lặng lẽ dâng lên trong lòng. "Tại sao anh lại đồng ý ở bên em?" Trong ánh mắt của Trương Tự Lưu hiện lên cảm xúc phức tạp, hắn cười khổ: "Thích em nên dĩ nhiên muốn ở bên em." "Sẽ không phải là... vì chỉ có mình em không có chấm vàng, nên anh muốn đến gần em để xem trên người em có chỗ nào thần kỳ chứ?" Lúc trước bác sĩ Dương từng nói rằng, ngay từ cái nhìn đầu tiên khi trông thấy cậu, Trương Tự Lưu đã biết trên người cậu không có chấm vàng, với tính cách của Trương Tự Lưu thì làm sao có thể ngồi yên mặc kệ được? Khương Kiền đọc được ý tứ né tránh trong mắt Trương Tự Lưu, cậu đi tới trước mặt hắn, xoay mặt hắn qua: "CMN anh nói rõ ràng cho em." "Em thật xấu, không được nói tục." "Đừng lảng sang chuyện khác." Trương Tự Lưu im lặng vài giây rồi mới hạ thấp giọng, chột dạ giải thích: "Mới đầu là vậy nhưng sau đó thì không phải." "Quả nhiên là như thế, đồ khốn nạn!" "Em thích anh nhiều cỡ vậy, nhưng hóa ra anh muốn thăm dò em." "Thích mới có thể đi thăm dò." "Em thích anh nhiều vô cùng, nhưng hóa ra anh muốn nghiên cứu em." "Thích mới có thể đi nghiên cứu." Khương Kiền cẩn thận suy nghĩ lời nói của hắn, cảm thấy không sai ở đâu cả. Đểu thật, những tên khốn cao cấp luôn biết cách lặng lẽ ụp nồi lên người khác. "Em không được dùng tên khốn nạn để hình dung anh, bởi vì từ đầu đến cuối anh chỉ có một mình em, nhưng em còn có bạn trai cũ." Trương Tự Lưu ôm cậu, trầm giọng nói chuyện bên tai cậu. Cái nồi siêu to siêu khổng lồ ụp lên người tôi, ụp mãi không thấy kết thúc, lần nào cũng là bạn trai cũ. Khương Kiền gắng sức đẩy hắn ra, nhưng cậu nhận thấy mình đẩy không nổi, thử vài lần cũng không thể đẩy được, ngược lại càng khiến hắn ôm chặt hơn. Trương Tự Lưu đặt cậu ở trước bàn, rũ mắt ngắm nhìn cậu, trong mắt đong đầy những vụn sao chứa đựng tình ý, lẳng lặng nhìn cậu chăm chú thật lâu. "Gì đây?" Khương Kiền tức giận nói. Trương Tự Lưu bỗng dưng mở miệng, gọi rõ ràng một tiếng: "Vợ." Khuôn mặt trắng nõn của Khương Kiền hơi đỏ lên, cậu lúng ta lúng túng nói: "Đang yên đang lành gọi cái gì hả?" "Cục cưng Thiên Thiên." Khương Kiền vô cùng xấu hổ, mặt đỏ tai nóng, mắng hắn: "Hồ ly tinh, chỉ biết quyến rũ người ta, không biết xấu hổ." Trương Tự Lưu tức khắc bật cười thành tiếng, đặt tay lên lồng ngực cậu cảm nhận trái tim bồn chồn đang đập cùng nhịp đập với mình. Cuộc sống sau này chắc chắn sẽ rất tốt đẹp, cho dù có ngã bệnh thì vẫn phải lưu luyến thế giới này. Bởi vì thế giới có tồi tệ đến đâu, cuối cùng cũng sẽ xuất hiện vài điều tuyệt vời khiến ta không nỡ rời xa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]