Khương Kiền giật giật khóa áo khoác của Trương Tự Lưu: "Nưu Nưu, anh có thể đánh ngất chú bảo vệ rồi dẫn em đi ăn lẩu, ăn xiên kẹo hồ lô được không?"
Trương Tự Lưu nhìn về phía chú bảo vệ, nghiêm túc suy nghĩ về độ khả thi, sau đó hít sâu một thật hơi.
Chú bảo vệ cảnh giác nhìn chằm chằm hai bệnh nhân tâm thần ngồi xổm trên mặt đất không biết đang lẩm bẩm cái gì. Chú cầm lấy micro phát thanh, giống như đã sẵn sàng thông báo bất cứ lúc nào.
Trương Tự Lưu ngừng suy nghĩ, thỏa hiệp nói: "Để mẹ anh mang tới đi."
"Đừng làm phiền dì, mình đặt trên mạng rồi gọi giao hàng đến. Không ăn được lẩu cay nhưng vẫn có thể ăn được kẹo hồ lô mà." Khương Kiền cầm điện thoại tìm tên quán ăn.
"Em nhớ ghi chú là đừng thêm tăm, không thì không mang vào được đâu."
Khoảng nửa giờ sau, chuông điện thoại vang lên, Khương Kiền cầm điện thoại giống như đang cầm lựa đạn, sợ tới mức căng thẳng lo lắng, tay chân luống cuống. Cậu muốn đưa cho Trương Tự Lưu nghe máy, nhưng Trương Tự Lưu lại giở trò quay mặt sang một bên, cố ý không giao tiếp ánh mắt với cậu.
"Ừm ờ em mắc hội chứng sợ xã hội."
"Anh cũng vậy."
"Oẳn tù tì."
"Được."
Sau khi Trương Tự Lưu oẳn tù tì thắng, Khương Kiền chơi xấu nói: "Người thắng nghe máy."
Trương Tự Lưu: "..."
Bọn họ đã ở trong này được một thời gian dài, cộng với nguyên nhân phát bệnh của bản thân, trầm cảm luôn luôn đi đôi với hội chứng sợ xã hội. Bây giờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-tai-hop-voi-tinh-dau-khon-nan-trong-benh-vien-tam-than/328599/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.