Editor: Kẹo Mặn Chát
Có lẽ là vì ôm cái lò sưởi cỡ lớn Trương Tự Lưu đi ngủ, cho nên đến khuya Khương Kiền liên tục nóng toát mồ hôi, giữa đêm giữa hôm đá văng chăn ra xong lại bị cảm lạnh.
Trương Tự Lưu đã uống thuốc nên không phát hiện Khương Kiền đá chăn, bằng không hắn sẽ dựa theo thói quen ngủ nông như trước kia, có thể dậy giúp cậu đắp chăn.
Mẹ Khương pha ít nước gừng cưỡng ép Khương Kiền uống sạch, bà túm lấy cổ Khương Kiền phòng ngừa cậu chạy trốn.
Có một tình yêu gọi là mẹ biết bạn nên ăn những thứ gì.
Từ nhỏ Khương Kiền đã không thích ăn gừng, cậu lấy lý do là mình không thể ăn chính mình, ngụ ý làm thế là không được, luôn luôn tránh né. Vì thế cậu bị mẹ Khương mắng suốt từ bé đến khi trưởng thành.
"Họ Khương mà không ăn gừng? Thế họ Tiền là không cần tiền đúng không?"
(*姜 có nghĩa là gừng, củ gừng)
Trương Tự Lưu không thể nhìn Khương Kiền bị mẹ đối xử thô bạo như vậy, hắn nhanh trí ân cần nói: "Dì à, để con giám sát em ấy uống, dì yên tâm đi, đừng tức giận."
Mẹ Khương dịu lại, nói: "Được rồi, để Tiểu Trương giám sát con. Nhưng mà trời lạnh, hai đứa không thể ngủ cùng nhau, đá chăn cũng không biết."
Trương Tự Lưu chủ động nhận sai: "Con xin lỗi, là lỗi của con. "
Mẹ Khương xách theo một cái túi hành lý: "Con trông nó nha, dì đi cất quần áo thu của nó."
Khương Kiền: "Thanh niên rồi còn mặc quần áo thu gì nữa?"
Ánh mắt sắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-tai-hop-voi-tinh-dau-khon-nan-trong-benh-vien-tam-than/328595/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.