Editor: Kẹo Mặn Chát Tân Hà Mẫn sẽ đến thăm cậu. Nguyên nhân là vì ban đầu người nhà cô muốn cô đi xem mắt, cô chỉ có thể nói mình đã có bạn trai nên đặc biệt đến mời Khương Kiền diễn kịch với mình, nhưng lúc ấy cô mới biết Khương Kiền bị bệnh. Tân Hà Mẫn và cậu cùng lớp với nhau từ hồi tiểu học, quan hệ của hai người rất tốt. Sau khi biết được Khương Kiền bị bệnh, cô đã vội vàng đến thăm. Tân Hà Mẫn bất đắc dĩ nói: "Lúc trước tôi còn có kế hoạch tương lai là ông không kết hôn, tôi cũng không thích ai, cả hai chúng ta góp thành một đôi làm cái đám cưới cho ông bà già nhà mình xem. Rồi cuộc sống của ai người nấy chơi, thật tốt biết bao." Khương Kiền có chút đắc ý: "Tôi đã come out với mẹ tôi rồi. Mai này sẽ tìm một người mình thích, bà đừng lăm le tôi nữa." "Bây giờ trông ông tốt hơn nhiều rồi đấy, nhưng ông có thể cắt gọn tóc tai ria mép được không? Giống y như gã lang thang, lúc mới nhìn tôi còn suýt không nhận ra ông." Tân Hà Mẫn cầm lược chải tóc cho cậu, buộc gọn tóc phía sau rồi cẩn thận chải mượt lại, đau lòng nói: "Mau khỏe lại rồi đi câu đàn ông với tôi. Có một quán bar mới mở trong thành phố, ở trong toàn là mấy anh đẹp trai thôi, còn có rất nhiều gay nữa." "Thật á? Chờ tôi khỏe rồi..." Khương Kiền còn chưa nói xong đã nghe thấy tiếng ho khan của Trương Tự Lưu truyền đến từ phía sau. Tân Hà Mẫn quay đầu lại nhìn, cô sốc đến độ sắp rớt tròng mắt ra ngoài, lắp ba lắp bắp không rõ lời, cô nói nhỏ: "Đây là... đây là... học bá! Đã qua bao nhiêu năm mà vẫn còn đẹp trai như vậy." "Bệnh nhân tâm thần, đẹp trai cái con khỉ." Khương Kiền lôi kéo Tân Hà Mẫn đi đến nơi khác. "Oa, hai người còn có thể gặp nhau ở bệnh viện tâm thần, quả là nghiệt duyên, chỉ có tiểu thuyết mới dám viết thế này. Gương vỡ lại lành, ngược luyến, vườn trường đến bệnh viện tâm thần, tình tiết cốt truyện vừa tệ vừa dài lê thê, trước ngược cậu sau ngược anh ta, cuối cùng HE." "Bà có thể dẹp đi không, nào có nhiều thứ để viết như vậy. Tôi và anh ta là kẻ thù truyền kiếp, không thể tái hợp lại đâu." Tân Hà Mẫn quay đầu nhìn thoáng qua Trương Tự Lưu, người này lạnh lùng nghiêm túc trước sau như một, giống như năm đó lạnh lùng vô tình từ chối nữ thần. Cô do dự, ngập ngừng nói: "Thật ra hồi trước sau khi hai người chia tay, hồi năm nhất đại học ấy, anh ta kết bạn với tôi, hỏi tôi là ông học ở trường nào, địa chỉ cụ thể ở đâu, hỏi chi tiết cả ký túc xá lớp học, nghe giống như là muốn đi tìm ông." Khương Kiền sửng sốt: "Sao giờ bà mới nói cho tôi biết?" "Anh ta bảo là đừng nói ông biết, muốn tạo niềm vui bất ngờ cho ông, sau đó tôi bận rộn công việc ở câu lạc bộ, không có thời gian kể ông biết. Sau đó, tôi chẳng thấy ai nói rằng hai người đã tái hợp, rồi tôi còn nghe nói ông có bạn trai mới ở trường đại học, tôi đoán là có thể ông không còn thích anh ta, cho nên không đề cập đến chuyện này nữa." Tân Hà Mẫn vuốt tóc cậu, thắt cho cậu một bím tóc nhỏ. Thực sự là Trương Tự Lưu đã quay về tìm cậu sao? "Anh ta không về tìm tôi." Khương Kiền cảm thấy rất khó chịu khi nhắc tới khoảng thời gian trước kia. Nhưng nếu như Trương Tự Lưu có trở về tìm cậu trong lúc cậu học đại học, thì cậu vẫn sẽ bất chấp lao vào trong vòng tay của hắn. Tuy nhiên chuyện đó lại không hề xảy ra. Mối tình đầu, là khoảng thời gian đẹp đẽ ngọt ngào ngày xưa cũ, là trái tim trong sáng rung động thuở ban sơ, đến giờ nhớ lại, trong lòng vẫn sẽ rạo rực hoài niệm về những ký ức ấy. "Anh ta chắc chắn vẫn muốn tái hợp với ông. Tuy học bá giỏi thật đấy, nhưng chúng ta không phải thùng rác, không cần mấy gã khốn nạn, có biết chưa?" Làm một người bạn thân đạt tiêu chuẩn, đương nhiên là khuyên bỏ không khuyên hòa giải. "Tôi biết rồi." Nhân lúc Khương Kiền đến khoa phục hồi chức năng, Tân Hà Mẫn chậm rãi đi tới bên cạnh Trương Tự Lưu nhìn xem học bá đang viết gì. Cô nhìn cả hồi lâu nhưng vẫn không nhìn hiểu thứ gì, chỉ nhìn thấy một đống con số chi chít. Rõ ràng đây là chữ số Ả Rập, nhưng đến khi tổ hợp chúng lại, cô cảm giác giống như đang đọc thiên thư. "Có việc gì?" Trương Tự Lưu dừng bút, lấy nắp bút có hình cô gái buộc tóc đuôi ngựa đóng lại rồi đặt gọn gàng trên giấy. Tân Hà Mẫn bị ánh mắt sắc bén của hắn quan sát, cả người cảm thấy không thoải mái. Cô hắng giọng tràn đầy căm phẫn nói: "Anh muốn quay lại với Khương Kiền có phải không? Tôi nói cho anh biết, tôi là người đầu tiên phản đối mối hôn sự này. Sau khi anh chia tay với cậu ấy, cậu ấy là một chàng trai trưởng thành, thế mà vì chuyện này mà khóc sướt mướt hơn nửa năm. Hiện tại cậu ấy sinh bệnh, anh càng không thể." Trương Tự Lưu nhẹ nhàng nói: "Nãy tôi mới nghe nói cô đang đi xem mắt? Tôi có vài người bạn còn độc thân, cô có muốn không?" Lời mắng chửi của Tân Hà Mẫn đều nghẹn cứng trong cổ họng, cô tức giận nói: "Tôi là loại người này sao?" "Vẻ ngoài đẹp trai, trình độ học vấn cao." "Không, tôi đang nói chuyện nghiêm túc với anh, anh đừng chuyển đề tài với tôi." "Tôi bảo bọn họ liên lạc với cô nhé? Số điện thoại của cô là bao nhiêu?" "131...... Không, anh... Được rồi, anh giới thiệu đi." Tân Hà Mẫn thiếu nghị lực rớt nước mắt, nghĩ thầm cho dù mình có đồng ý, thì nhất định Khương Kiền sẽ không đồng ý. "À ừm, có ai có trình độ kha khá không? Đừng quá xuất sắc, tôi sợ tôi không xứng với người ta." Trương Tự Lưu: "..." Lần đầu tiên trông thấy một người tự biết mình như vậy. Lúc Khương Kiền đi ra khỏi phòng làm việc của bác sĩ, Tân Hà Mẫn đã ngây ngốc bật cười với điện thoại, cậu khó hiểu nói: "Bà cười gì vậy?" Tân Hà Mẫn dường như đã giác ngộ mọi chuyện, cô cảm thán nói: "Trên thực tế hai người chia tay rồi lại về bên nhau là chuyện rất đỗi bình thường. Khương Kiền à, chị đây không giúp được gì nhiều cho cưng đâu." Khương Kiền khó hiểu sờ trán cô: "Ủa, bà có sốt đâu?" Lúc Tân Hà Mẫn đang ngồi nói chuyện phiếm với Khương Kiền ở hội trường, thì có một bệnh nhân thần kinh tiến về phía bọn họ. Đó là bệnh nhân mắc chứng hoang tưởng bị theo dõi. Người nọ bỗng nhiên đi đến bên cạnh Khương Kiền, giọng điệu lên xuống thất thường pha chút kinh hãi: "Tôi thấy trên người bạn cậu có một trăm con mắt, thật là khủng khiếp." Khương Kiền và Tân Hà Mẫn sợ tới mức đứng bật dậy, Trương Tự Lưu bước nhanh tới che chở Khương Kiền, ánh mắt lạnh thấu xương nhìn chằm chằm vào bệnh nhân kia. Người đàn ông khàn giọng chỉ vào trái tim của Trương Tự Lưu, làm như một người tốt bụng nhắc nhở hắn: "Những con mắt đó sẽ ăn nội tạng của anh, anh hãy cẩn thận." Trương Tự Lưu lạnh lùng đáp lại: "Được, cám ơn anh, tôi sẽ chú ý." Người đàn ông nói: "Bảo bạn bè của anh cũng chú ý, đặc biệt là vào ban đêm, chúng nó sẽ ăn anh trong khi anh đang ngủ." Trương Tự Lưu: "Đó là chuyện của chúng tôi, không cần làm phiền anh." "Được rồi." "Sau này anh đừng đột ngột nói chuyện bên tai người khác, anh vừa mới dọa bọn họ, hãy nói xin lỗi với bọn họ đi." "Được rồi, tôi xin lỗi, lần sau sẽ không như vậy nữa. Tôi chỉ sợ nhóm con mắt nghe được." Nói xong, ánh mắt sợ hãi của người đàn ông nhìn chòng chọc sang người khác, lẩm ba lẩm bẩm đi đến khu vực xung quanh. Tân Hà Mẫn kinh hồn bạt vía nói: "Thật đáng sợ, bây giờ tôi đang nổi da gà khắp người luôn nè." Khương Kiền trốn sau lưng Trương Tự Lưu thở phào nhẹ nhõm: "Hắn ta là người như vậy đấy, bình thường toàn lải nhải kỳ quái... Mắc chứng hoang tưởng bị theo dõi, nhưng mà vừa nãy hắn ta dọa tôi sợ thật." Tân Hà Mẫn cười nói: "Ông đã biết hắn ta mắc bệnh gì mà vẫn bị dọa. Khương Kiền ông là đồ nhát gan." "Tôi không nhát gan, tôi sợ hắn ta cho rằng tôi có rất nhiều đôi mắt trên người, rồi tốt bụng muốn giúp tôi giết những đôi mắt kia, sau đó đánh tôi." Bình thường, Khương Kiền thỉnh thoảng sẽ bị ông anh này tiến tới bắt chuyện, nhưng nay lại bất thình lình nói chuyện bên tai cậu, làm cậu sợ đến mức dựng đứng tóc gáy. "Không sao, em đừng suy nghĩ lung tung, hắn ta sẽ không đánh người đâu." Trương Tự Lưu dịu giọng an ủi cậu. Tân Hà Mẫn thấy vậy mà âm thầm cảm thấy chua xót: "Người bị dọa là tôi, tôi thật dư thừa mà." Buổi tối uống thuốc xong, nửa đêm Khương Kiền tỉnh dậy không ngủ được. Cậu vẫn nghĩ đến chuyện đôi mắt kia, càng nghĩ càng sợ, trong đầu bắt đầu lo lắng liệu mình cũng đã mắc chứng hoang tưởng bị hại rồi không, một chứng bệnh thường gặp ở các bệnh tâm thần. Mặc dù ông chú Độc Cô đang ngủ ngáy khò khò liên tục, nhưng cậu vẫn lo sợ bất an và kinh hãi. Cậu cảm giác bản thân bị cô lập với thế giới, bốn phía đều là hư ảo, giống như bị lạc vào một giấc mơ, chỉ có một thân một mình, lẻ loi cô độc. Cậu muốn gọi điện thoại cho mẹ, nhưng điện thoại đã nộp lên rồi. Cậu nằm trên giường, thân thể càng ngày càng nặng, đầu óc mơ hồ, bị một thứ gì đó giống như dây thừng dắt đi. Tim đập nhanh hơn, lồng ngực đau tức. Tầm nhìn mờ đi rất nhiều, trong bóng tối dường như có vô số cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào cậu. Cậu vùng vẫy trong sự bất lực và tuyệt vọng, sau đó cậu lại bị cảm giác mất mát chán nản cùng với sự hụt hẫng tột độ bủa vây. Bởi vì sợ làm phiền đến người khác, cậu lặng lẽ khóc nức nở một hồi lâu, cả người càng lúc càng lạnh, hận mình vô dụng, ý nghĩ định kết liễu mạng sống xông tới mãnh liệt. Hiện tại chỗ dựa duy nhất của cậu chỉ có Trương Tự Lưu. Khương Kiền lau nước mắt, cậu lấy chăn đắp lên gối làm giả có người đang nằm, rồi chậm rãi đi ra khỏi phòng bệnh. Trên hành lang có hộ lý và y tá đang trực đêm, cậu len lén chạy vào phòng của Trương Tự Lưu, nghẹn ngào nói: "Này tên khốn, tôi có thể ngủ ở đây được không? Tôi rất sợ... Lẽ nào tôi cũng đã mắc chứng hoang tưởng bị hại rồi sao? Tôi luôn luôn cảm thấy có thứ gì đó đang nhìn chằm chằm vào tôi, tôi sợ tôi sẽ lại làm ra mấy hành động điên rồ, anh trông tôi nha." Trương Tự Lưu đã uống thuốc, cho nên đầu óc choáng váng nặng nề, hắn cho rằng mình đang nằm mơ. Dù sao hắn đã từng mơ về Khương Kiền rất nhiều lần, và lần này cũng không phải ngoại lệ. Hắn đưa tay kéo Khương Kiền vào trong ngực, vô thức nói: "Kiền, cục cưng..." Chỉ có trong mơ Trương Tự Lưu mới có thể ôm Khương Kiền như vậy. Sau khi uống thuốc xong, cả người hắn run rẩy không tự chủ, nhưng người được hắn ôm trong ngực lại mang ấm áp đến cho hắn. Khương Kiền sững sờ nghe lời hắn vừa nói, cậu lấy áo của Trương Tự Lưu lau nước mắt, khóc nấc mấy tiếng: "Anh nói gì vậy? Anh gọi tôi là... cục cưng hả? Anh đang ngủ à? Tôi sẽ khóc thật nhỏ và không quấy rầy giấc ngủ của anh." Trương Tự Lưu không trả lời, chỉ ôm chặt cậu vào trong ngực, đặt cằm lên đầu cậu, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve cánh tay của Khương Kiền. Khương Kiền khóc rất lâu, khóc đến mức cả người run rẩy mệt mỏi mới ngủ được. Cậu nằm mơ, mơ về cuộc hẹn hò đầu tiên của bọn họ hồi cấp ba, là lần cậu lạc đường bên bờ hồ công viên. Cậu ngồi xổm trên mặt đất đợi Trương Tự Lưu đến đón mình, bên cạnh có một đứa bé đang chơi với vòi xoay tưới cây trên bãi cỏ, sau đó đứa bé làm ướt ống quần cậu. Lúc Trương Tự Lưu chạy tới đón cậu, hắn chú ý tới ống quần ướt sũng của cậu, hỏi cậu đã có chuyện gì xảy ra. Khương Kiền ấp úng nói: "Không có chuyện gì cả, chỉ là bị một đứa bé nghịch nước làm ướt thôi." Trương Tự Lưu nhìn trái nhìn phải, ánh mắt tập trung vào đứa bé nghịch ngợm kia: "Em đợi đây cho anh!" Khương Kiền chưa kịp phản ứng, chỉ thấy học bá xông lên bãi cỏ, lập tức bắt lấy đứa bé kia giống như diều hâu bắt gà con, bắt đứa nhỏ xin lỗi cậu. Đứa bé vừa khóc vừa xin lỗi, ông bà nội của đứa bé biết chuyện thì tức giận mắng Trương Tự Lưu. Trương Tự Lưu không hề sợ hãi chút nào, hắn một mực cãi lại, bảo vệ cậu tuyệt đối. Thật ra Khương Kiền cảm thấy không cần thiết phải đi so đo với đứa nhỏ, nhưng Trương Tự Lưu nói: "Anh không muốn em chịu ấm ức." Trương Tự Lưu tốt như vậy đó. Đêm ấy cậu hôn hắn một cách đầy tự nhiên. Khương Kiền mơ thấy một giấc mơ ngọt ngào, mơ thấy nụ hôn ngày trước nhưng Trương Tự Lưu không đẩy cậu ra, mà ôm chặt lấy cậu trong ngực ôm hôn, hết thảy mọi thứ đều vô cùng tốt đẹp.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]