Editor: Kẹo Mặn Chát
Mẹ Khương dỗ dành người xong, lại quay về hội trường nói xin lỗi với Trương Tự Lưu. Quá vất vả cho bà rồi, vừa phải dỗ dành vừa phải lo mấy chuyện điên rồ mà đứa nhỏ nhà mình làm ra.
Vậy nên, người nhà của những người bị bệnh tâm thần cũng rất khổ sở.
Đôi mắt lạnh lùng của Trương Tự Lưu tràn ra ý cười ấm áp: "Không sao đâu, dì ạ."
Sau đó, hắn vẫn không nhịn được mà hỏi: "Dì, vì sao Khương Kiền lại mắc chứng trầm cảm?"
Mẹ Khương đưa mắt nhìn Khương Kiền đang bị Hạ Vân quấn lấy, đau buồn nói: "Bác sĩ nói là bệnh đã tiềm ẩn rất nhiều năm. Nhà dì là gia đình mẹ đơn thân, từ nhỏ thằng bé đã nghe lời hiểu chuyện, dì cũng không quan tâm nhiều đến nó. Có thể là do gia đình, cũng có thể là do tình cảm, nhưng thứ khiến nó phát bệnh chính là vì sự nghiệp."
"Còn con thì sao? Anh bạn trẻ, dì thấy con rất bình thường."
Trương Tự Lưu cười nhẹ không nói gì, cúi đầu tiếp tục chơi cờ một mình.
...
Từ nhỏ, Trương Tự Lưu đã làm việc một mình. Thích tự hỏi, thích đọc sách thiên văn địa lý vật lý hóa học, thích đắm chìm vào trong thế giới nhỏ của bản thân.
Kể từ khi hắn bị ba mình đập vỡ đầu bằng chai thủy tinh hồi còn bé, hắn cảm thấy toàn bộ thế giới này đã thay đổi.
Hắn nhớ rất rõ sau khi bản thân bị ba cầm chai thủy tinh đập bị thương, ba hắn còn dùng mảnh vỡ bổ vào nhiều lần, đập cho đến khi đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-tai-hop-voi-tinh-dau-khon-nan-trong-benh-vien-tam-than/328581/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.