"Dạ! Mẹ, mẹ bình tĩnh đi."
Lê Tố Như đâu có hiểu được căn nguyên trong đó, chỉ là bản thân cô cũng không muốn ở đây nữa nên nương theo lời của cha nuôi kéo mẹ nuôi đi.
Thấy bà Lý còn muốn dùng dằng ông Lý liền hợp lực cùng Lê Tố Như kéo bà Lý đi. Dù sao ông cũng không biết nên nói gì lúc này. Mà sợ nói không rõ ràng mọi chuyện lại càng nát bét.
Trong phòng nhất thời chỉ còn mỗi ba ông bà cháu nội.
Khương Duật sau khi giật mình từ lời nói quá mức kia của bà ngoại mình thì cả người vẫn luôn đờ đẫn, vừa trông liền khiến cha mẹ Khương sợ muốn chết.
"Bé Duật, không phải như vậy đâu! Ba con chỉ là có việc mới chưa đến đón con về thôi. Cháu ngoan, nghe bà nội a!"
Khương mẹ vừa xoa mặt nó vừa ra sức mà dỗ dành nó, trấn an nó. Rốt cuộc thằng bé đã có chút động tĩnh, ánh mắt trở nên có tiêu cự mà nhìn bà. Sau đó nó mếu máo đến thảm thương: "Thật không nội hức hức... Ba sẽ không bỏ con đúng không hức hức..."
"Không đâu, ba thương con như vậy mà!"
Khương mẹ vội vàng ôm lấy nó, vừa vỗ lưng vừa rơi nước mắt vì xót xa. Đứa nhỏ ở trong lòng bà khóc đến nghẹn ngào, tuy không hét la nữa nhưng ai nói không khiến lòng người càng tái tê hơn chứ.
Mà Khương mẹ sau khi nói lên những lời kia tự nhiên cũng thấy hoang mang mờ mịt.
Rốt cuộc tại sao mọi chuyện lại như thế này?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-tai-hon-cung-thay-giao-cap-hai-cua-toi/3597746/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.