Chương trước
Chương sau
Tác giả: Diêm Cục Đại Long Hà
Editor: Gái già thích ngôn tình
Dư Dao Dao lau mũi, nằm dài ở trên sô pha, hạnh phúc ngủ gà ngủ gật. và rất nhanh, một bóng ma cao lớn đã che khuất ánh đèn trần chiếu vào trên mặt cô.
Một mùi thuốc lá nhàn nhạt, hỗn hợp đan xen với hơi thở cỏ xanh sạch sẽ sau cơn mưa, mạnh mẽ ập vào chóp mũi của cô.
Cô ngẩng đầu thì nhìn thấy gương mặt không cảm xúc của Thẩm Nghị Sùng, đang ôm bánh bao nhỏ Thẩm Duệ, mặc một bộ quần áo bình thường ở nhà màu xám sọc đứng ở sô pha nhìn cô.
"Bồn tắm đã xả đầy." Khi Thẩm Nghị Sùng nói chuyện, mày có chút nâng lên.
"Em lên tắm đi."
Bánh bao nhỏ trong lòng ngực của anh nâng đầu nhỏ lên, muốn nói chuyện và rất nhanh đã bị Thẩm Nghị Sùng cắt ngang: "Tay mẹ con bị thương, chân không có què. Không hoạt động sẽ biến thành mập mạp to lớn, mẹ cũng sẽ khóc."
Bánh bao nhỏ nghe xong, chỉ có thể chẹp chẹp miệng, xem như đồng ý với cách nói của ba mình. Dư Dao Dao vừa mới muốn xuống đất tự mình đi đường nhưng khi nghe Thẩm Nghị Sùng nói lời này thì không khỏi rầm rì một tiếng.
Mắt đẹp chợt sáng, đứng lên xoắn cơ thể mảnh khảnh như rắn nước, dứt khoát dùng cô toàn bộ trọng lượng cơ thể đều đè ở phía sau lưng anh. Hai luồng mềm mại trước ngực đều đè ở sống lưng của anh.
"Chồng ơi ~" Hai cánh tay dài lại thon gọn, từ sau lưng quấn quanh cổ của anh.
Môi đỏ khẽ mở, nhẹ nhàng thổi một hơi thở nóng ấm vào tai anh: "Người ta đi không nổi ~ Ngồi xếp bằng lâu làm chân người ta tê quá đi à ~"
Cô vươn cánh tay, chân váy cuãng bị kéo cao lên, lộ ra một đôi chân trắng mịn thon gọn, làn da cánh tay chạm vào da cổ của anh. Thẩm Nghị Sùng lập tức giống cục đá, toàn thân cứng đờ. Khi cô nói chuyện, một làn gió thơm ngòn ngọt trong lành như không khí trên núi vào lúc sáng sớm, từ bốn phương tám hướng vờn quanh ở khoang mũi của anh.
Nháy mắt cổ họng Thẩm Nghị Sùng căng lên.
Đầu ngón tay trơn mềm hơi ấm của cô phất qua cổ anh, thậm chí không cẩn thận chạm vào hàm dưới, làm trong đâu anh hiện lên một ít hình ảnh thiếu nhi không nên xem và rất nhanh, sâu thẳm trong mắt của anh, hiện lên lạnh lẽo cũng thanh tỉnh dần.
Anh tránh cánh tay bị thương của cô, chặn bàn tay sắp chạm vào hầu kết của anh, cằm trong tay, nhéo nhéo, còn tăng thêm một chút sức lực. Đôi mắt lạnh như băng: "Xuống, tự đi."
Bánh bao nhỏ Thẩm Duệ còn muốn nói gì đó nhưng lại bị ba nhanh chóng ôm đi. Bé kháng nghị, giọng mềm mại thực mau đã tiêu tán trong phòng khác. Dư Dao Dao hừ một tiếng: "Đàn ông thật thích miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo!"
Rõ ràng có cảm giác với cô mà còn cố chống cự, xem anh còn có thể nhịn tới khi nào!
Tới lầu hai, Dư Dao Dao vừa bước vào phòng thì nhìn thấy Thẩm Nghị Sùng đang hỏi con trai hôm nay đi học ở nhà trẻ ra sao, dù là một ánh mắt dư thừa cũng chưa cho cô. Mà bánh bao nhỏ lại chu miệng tỏ vẻ không vui.
Rốt cuộc, dưới sự kháng nghị của con trai, Thẩm Nghị Sùng đứng lên, kéo ra cửa phòng tắm. Phòng tắm trong phòng ngủ chính có diện tích rất lớn. Ngoài bồn tắm đã xã đầy nước ra thì bên cạnh còn có nơi tắm vòi sen, hai bồn rửa tay cùng với cái giá làm bằng chất liệu gỗ đàn chất đống khăn lông, áo tắm, nón tắm, tủ quần áo chuyên dụng, bên trong chứa toàn là quần áo ở nhà.
Thẩm Nghị Sùng chờ cô tiến vào, đen mặt, kéo rèm tắm ngăn cách bồn tắm với không gian trong phòng tắm. Sau đó cọc cằn dùng chân đóng lại cửa phòng tắm, ngăn cản tầm mắt của bánh bao nhỏ.
Anh ôm hai tay trước ngực, dựa nghiêng người vào cánh cửa: "Tắm đi."
Từ góc độ này vừa lúc che tầm mắt của anh: "Động tác nhanh lên, nửa giờ sau anh có một cuộc họp qua điện thoại."
Thẩm Nghị Sùng híp mắt nhìn bóng dáng cô thông qua tấm rèm: "Có cái gì muốn anh giúp cứ việc kêu."
Dư Dao Dao nũng nịu 'ừ' một tiếng. Tuy nhiên, chưa kịp đến phía sau tắm rèm bồn tắm, cô đi chân trần, bắt đầu lê từng bước nhỏ ơi là nhỏ, cởi từng nút áo trên váy. Hôm nay mặc váy kiểu dáng áo sơmi, từ cổ áo cho đến gần chân váy là một loạt cúc áo. Tốc độ của cô thực mau, không tới một phút đã cởi tới eo nhỏ.
Hai cái bánh bao lớn mềm mại đầy đặn như thoát ly giam cầm, một tảng lớn da thịt trắng mịn chói mắt sắp từ cúc áo lộ ra tới.
Áo ngực ren màu đen, hoàn hảo vẻ ra đường cong xinh đẹp của cô. Màu đen thuần khiết nằm trên da thịt trắng mịn, hình thành hai màu đối lập bắt mắt, khiến da của cô càng trắng mịn, càng chói mắt như dùng phần mềm filter.
Dưới ánh sáng ấm áp dịu dàng, phần trên váy áo đã mau chóng bị cô cởi xuống treo lỏng lẻo bên hông, dựa vào mấy cúc áo cuối cùng cố định phần dưới, eo nhỏ thon nhỏ có thể ôm hết bằng một cách tay, cánh tay áo váy sơ mi gục xuống phần đùi đôi chân thẳng tắp của cô.
Hai chân trắng nõn trần trụi, đạp ở trên gạch men sứ màu trắng viền vàng, giống như là một con bướm bay nhẹ nhàng rơi vào trong bóng đêm... Không như là yêu tinh nhỏ!
Ánh mắt Thẩm Nghị Sùng ngắm không sót thứ gì, con ngươi trở nên sâu thêm.
Dư Dao Dao yểu điệu đi đến bồn tắm, duỗi tay thử nước có đủ ấm chưa, cô nhếch môi đỏ, eo nhỏ non mịn hơi cong, khiến cho làn váy theo đó nâng cao lên, lộ ra một mảng lớn phần đùi trắng nõn...
Lộ ra nửa phần mông, được bao bọc lấy bởi quần lót ren màu đen...
Bỗng trời đất quay cuồng, cô đã bị một bàn tay nóng bỏng to ôm chặt eo nhỏ, toàn thân đều bị lật qua tới ấn ở góc rèm.
"Em đang quyến rũ anh?" Giọng Thẩm Nghị Sùng nghẹn ngào, ánh mắt xẹt qua ánh sáng nguy hiểm lại u ám.
Bàn tay to ôm chặt vòng eo của cô ấn kéo sát vào người, một tay kia còn nắm cánh tay bị thương của cô, sợ đè lên.
"Gần đây em biểu hiện rất tốt nhưng anh vẫn phải nhắc nhở em..." Thẩm Nghị Sùng khép hờ mắt, nhìn vào phần ngực có đường cong rõ ràng, no đủ phập phồng lên xuống theo hô hấp của cô, giọng lạnh nhạt cứng nhắt.
"Đừng thử lòng kiên nhẫn của anh..."
Dư Dao Dao cúi đầu nhìn phần bụng dưới của anh, môi đỏ cong lên: "Thẩm tiên sinh, anh cũng không phải người thành thật gì nha ~."
Cô giơ lên cánh tay phải không bị ràng buộc, cười tủm tỉm nhìn thẳng vào mắt anh, vươn lưỡi liếm dọc theo đôi môi của mình, vòng tay ôm lấy cổ anh, kéo đầu anh thấp xuống, mũi đối mũi, hơi thở có chút ấm áp như con rắn nhỏ quấn lấy người anh, nháy mắt đoạt mất hô hấp.
Toàn thân Thẩm Nghị Sùng chấn động.
Dư Dao Dao liếm môi mỏng của anh: "Em phải rời khỏi ba ngày, đêm nay... Hưm, haha, Thẩm tiên sinh... Anh... Có muốn vui sướng bay lên tận trời luôn hay không?"
Thẩm Nghị Sùng híp mắt, giây tiếp theo Dư Dao Dao hét lên một tiếng, bị anh chặn ngang bế lên. Nháy mắt khiêng vào bồn tắm, bọt nước bắn tràn ra ngoài.
"Không cần." Giọng có chút khàn khàn, trầm thấp vang lên ở trên đầu cô.
Dư Dao Dao chu miệng.
Thẩm Nghị Sùng xoay người: "Ở trước công chúng, em chỉ cần nhớ phải giữ gìn hình tượng là một người mẹ của Thẩm Duệ, là bà chủ nhà họ Thẩm là được. Còn về phí chia tay, anh sẽ dựa theo hợp đồng cho em."
"Những chuyện dư thừa còn lại... Em không cần làm." Anh quay đầu, nghiêm túc nhìn cô.
"... Lần này em rời nhà ba ngày. Anh muốn thêm vào một yêu cầu..."
Dư Dao Dao nâng lên gương mặt nhỏ ướt dầm dề.
"Gần đây Thẩm Duệ càng không muốn xa em, mỗi ngày rời giường đều phải đến phòng ngủ nhìn lén xem em có thức chưa, buổi tối cũng muốn tới nói một câu ngủ ngon với em mới có thể an tâm quay trở về phòng, leo lên trên giường nhỏ ngủ."
Thẩm Nghị Sùng nói đến đây, rốt cuộc trên mặt cũng xuất hiện biểu cảm chua xót.
"Ngày đầu tiên em đến đoàn phim không có ở nhà, con từ nhà trẻ trở về đứng ngồi không yên, vẫn luôn miệng nhắc em mãi. Những lúc em không có ở nhà, anh hy vọng mỗi ngày em có thể rút chút thời gian gọi video với con hay là gọi điện bình thường cũng được, ít nhất để thằng bé cảm nhận được mẹ thật sự chỉ là đi công tác, không có vứt bỏ thằng bé, sẽ trở lại với thằng bé nhanh thôi, để thằng bé đừng sợ hãi bất an."
Ánh mắt Thẩm Nghị Sùng lóe lóe, kéo tấm rèm, đi ra phía bồn rửa mặt, dừng lại bước chân: "Dư Dao Dao, lần này anh không gây trở ngại em phát triển sự nghiệp ở giới giải trí. Thậm chí thân là chủ công ty giải trí, anh sẽ duy trì em."
Anh nói xong câu đó thì lưu loát đi thẳng đến bồn rửa mặt, mở vòi nước, nhìn như là hoàn toàn không hề để ý đến cô. Ngồi ở trong bồn tắm, Dư Dao Dao giật mình ngạc nhiên nhưng ngược lại, cô thoáng nhìn bóng dáng anh phía bên kia tấm rèm và lộ ra một nụ cười ranh mãnh.
Cô nghiêng đầu, vừa lúc có thể thấy bóng dáng anh đang cong lưng tạt nước vào mặt ào ào.
Người đàn ông này vẫn luôn không thể bình tĩnh lại được... Cho dù trốn đến phía sau tấm rèm cũng không thể che giấu dục vọng của bản thân được, bây giờ rành mạch mà chiếu vào trong mắt cô.
"Phụt." Cô nhịn không được cười ra tiếng.
Cô biết mà, sức quyến rũ của cô mạnh hơn nhiều so với nguyên chủ. Dư Dao Dao cười nhớ lại, thực mau đã phát hiện nguyên chủ chưa bao giờ làm nam chủ kích động như vậy.
Quả nhiên, cô vẫn là cấp bậc nữ vương nha!
"Được rồi nè, em sẽ gọi video ~ Chồng ơi, giúp em lấy một cái khăn lông với ~"
Thẩm Nghị Sùng rửa mặt xong, đang vươn tay lấy khăn lau thì toàn thân cứng đờ: "Không phải ở trong có sẵn sao?"
"Không có ~ em không thích cái màu này chút nào, thích cái màu xanh da trời kia kìa ~ Chồng ơi ~"
Thẩm Nghị Sùng hít sâu một hơi.
Anh đi xoay chân ngược lại bồn rửa tay, tạt thêm một đợt nước lạnh mới bình tĩnh lại. Tuy nhiên, lúc cầm khăn lông đi qua, anh nhìn thấy cái váy sơ mi nằm trơ trọi dưới đất, nửa trong tấm rèm nửa ngoài tấm rèm, bên trên còn có bóng dáng quần áo lót ren màu đen.
Bấy giờ, cô đang nâng cổ chà lau bọt sữa tắm, ngón tay thon dài nhẹ nhàng phất qua bộ ngực no đủ, xoa xoa, bóp mạnh tạo đủ kiểu dáng... Mũi của anh không khỏi nóng lên, khăn lông trong tay chưa kịp đưa ra đã lập tức giơ lên bưng kín cái mũi.
"Không có khăn màu xanh da trời, anh kêu người làm tìm đưa lại đây cho em sau." Anh nói, chân dài nhanh chóng bước đi, bỏ chạy lao ra ngoài, rầm, âm thanh đóng cửa rất mạnh.
"Ba, sao ba lại chảy máu mũi vậy?" Bánh bao nhỏ ngồi trên sô pha nhỏ trong phòng ngủ chính, ngạc nhiên hét lớn lên.
Dư Dao Dao vừa nghe, cười haha hihi ngã vào trong bồn tắm.
Hừ, ai bảo anh hung dữ với em, đáng đời!
**********
Ngày hôm sau, Nghê Dịch tới đón Dư Dao Dao thì phát hiện biểu tình trên mặt của boss thật sự không tốt, đặc biệt, quầng thâm mắt rất đậm.
Ngồi ở trên bàn cơm, bánh bao nhỏ mang vẻ mặt lo lắng ưu sầu, nhăn nhăn lông mày nhỏ, nhìn ba, lại nhìn mẹ. Cuối cùng, dùng hết sức lực của đôi bàn tay nhỏ, bẻ bánh bao trong chén thành hai nửa, phân chia bỏ vào trong chén của ba mẹ.
"Mẹ, ăn, bổ tay tay."
"Ba, ăn, bổ máu mũi."
Nghê Dịch dựng lỗ tai lên.
Ha hả thì ra ông chủ chảy máu mũi nhưng êm đẹp làm sao lại chảy...?!!
Anh lại lén nhìn sang chị đại Dư Dao Dao nhà mình.
Chỉ liếc mắt một cái, Nghê Dịch đã tìm ra đáp án.
Chị đại nhà anh giống như ăn mười món bổ dưỡng, nguyên gương mặt nhỏ đều thần thái sáng láng!
Đêm qua, chị ấy là thải dương bổ âm?
Hết chương 23
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.