Tác giả: Diêm Cục Đại Long Hà Editor: Gái già thích ngôn tình Dư Dao Dao vừa hú hú hú hụ hụ hụ, vừa ăn bò bít tết thơm ngon. Thẩm Nghị Sùng cảm thấy bản lĩnh đòi tiền của người phụ nữ này bây giờ lại đột phá. Nếu cô ấy cố gắng chịu khổ một chút, anh nghĩ, đoạt giải ảnh hậu chỉ là chuyện nhỏ với cô ấy. Vì đòi tiền, cô ta hy sinh bản thân diễn thật nhiều. Thẩm Nghị Sùng nhíu mày. Anh lau miệng dính đầy nước sốt của bánh bao nhỏ, thằng bé đang ngốc ngốc há miệng ăn bánh bao, giương mắt nhìn sang ba mình. "Muốn bao nhiêu?" Vu vơ hỏi một câu. Dư Dao Dao giật mình ngạc nhiên: "Cái gì?" "Tiền tiêu vặt tháng này." Giọng Thẩm Nghị Sùng có chút lạnh. "Hôm nay lúc ở phim trường cô biểu hiện không tồi. Hiếm khi cô diễn giống như vậy, khen thưởng." Đây vẫn là lần đầu tiên anh từ miệng cô nghe được, câu nhớ anh và con. Nếu không phải 5 năm này anh quá hiểu biết cô thì suýt nữa đã tin. Gương mặt Dư Dao Dao xinh đẹp trắng mịn như tuyết, nghe vậy tràn đầy nghi hoặc: "Thế thì liên quan gì đến tiền tiêu vặt? Không phải có thù lao đóng phim sao?" Cô cũng là con rắn biết lý lẽ nha. Thẩm Nghị Sùng khóe miệng trầm trầm, nhìn con trai ngồi bên cạnh đangn ăn đến vui sướng, ngước mắt lạnh lùng trừng cô: "Lúc ở phim trường, cố ý nói cho tôi nghe, không nhớ rõ? Không phải vì năm triệu sao?" Bây giờ cô ăn miếng bò bít tết đều khóc, còn không phải là đang biến tướng đòi tiền? Trước kia cũng không phải chưa từng xảy ra. Một không vừa lòng, cô ta làm trời làm đất ngay, chuyện lông gà vỏ tỏi gì cũng đều phải khóc, khóc đến khi thấy tiền mới thôi. Dư Dao Dao trợn mắt há hốc mồm, nuốt nước miếng, hai mắt sáng ngời: "Anh tính cho em năm triệu? Chỉ bởi vì em nói một câu nhớ anh?" Rầm một tiếng, Thẩm Nghị Sùng bực tức xấu hổ ném chén cơm lên trên bàn. Cả người tỏa ra luồng hơi lạnh, sắc mặt chuyển đen. Bánh bao nhỏ Thẩm Duệ đột nhiên nâng lên gương mặt nhỏ nhìn ba mẹ, khóe miệng còn dính một hột cơm. "Anh lên cơn điên hả?" Dư Dao Dao cũng nổi cơn tức lên. Cô nói chuyện đàng hoàng với anh, đang êm đẹp tự nhiên anh ta làm ra bộ dáng này... Bể trứng rồi hả?! Người đàn ông này là thể chất thích bị hành hạ hả, muốn làm phản cầm gậy dí anh ta chạy vòng vòng anh ta mới vui vẻ nói chuyện đàng hoàng với cô? Còn khó hầu hạ hơn bà cố nội! "Ba, mẹ... Mẹ... Ba mẹ đừng... Gây..." Bánh bao nhỏ run lên, sợ tới mức nước mắt đều chảy ra tới. Dư Dao Dao hung hăng liếc mắt trừng người đàn ông lạnh băng trước mắt này, lập tức ôm bánh bao nhỏ sợ tới mức mắt rớt hạt đậu xanh vào trong ngực, nhanh chóng vỗ vỗ lưng bé con: "Đừng sợ đừng sợ, bé ngốc à, ba mẹ không có cãi nhau ~" "Mẹ là diễn viên, đây là cảnh mà mẹ phải diễn trong bộ tiếp theo. Vừa rồi con ngủ ở trên xe, mẹ nhờ ba giúp mẹ luyện tập lời thoại thôi mà." Bánh bao nhỏ ngẩn ra, lập tức ngẩng đầu nhìn sắc mặt Dư Dao Dao. Dư Dao Dao lập tức cười thành một đóa hoa hướng dương: "Làm sợ cục cưng bé bỏng của mẹ rồi, đều là lỗi của ba con, nhờ diễn có chút mà cũng không xong, vô dụng, còn ném chén cơm nữa chứ, hừ, chính là ba con muốn che dấu quên lời thoại thôi." Bánh bao nhỏ lập tức lại quay đầu lại nhìn Thẩm Nghị Sùng. Thẩm Nghị Sùng híp mắt, lặng im một lát: "Đúng vậy, ba quên lời thoại." Bánh bao nhỏ rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra, nín khóc mỉm cười: "Ba còn cần phải muốn luyện nhiều hơn mới được ~" Dư Dao Dao ha hả cười: "Ba con không phải diễn viên, cục cưng buông tha cho ba đi." Thẩm Nghị Sùng nhìn cô đầy phức tạp. Chờ cơm nước xong, Thẩm Nghị Sùng ôm con trai đi tắm rửa. Tuy rằng, bé con lưu luyến mỗi bước đi, vô cùng chờ mong mà nhìn về phía Dư Dao Dao nhưng vẫn bị gương mặt không cảm xúc của ba lôi đi. "Thẩm Duệ, con đã là trưởng thành, cũng nên biết cấu tạo cơ thể giữa nam và nữ không giống nhau." Thẩm bánh bao nhỏ lập tức oán niệm mà nhìn về phía ba mình. Mẹ nói rất đúng, ba tuyệt đối là con quỷ hẹp hòi. Buổi chiều bé chỉ nói ba một câu, làm ba học được tự ngủ một mình, bây giờ ba đã bắt đầu trả thù cục cưng nhỏ bé rồi. Rõ ràng là ba ngốc, có nhiêu đó lời thoại mà cũng không nhớ, biểu tình... Không có biểu tình, mặt của ba theo lời cô giáo là mặt cá chết, thúi gần chết luôn! "Con thử đi hỏi hỏi các bạn ở nhà trẻ, có ai lớn như vậy còn muốn mẹ giúp tắm rửa không, có xấu hổ hay không?" Thẩm Nghị Sùng xách bánh bao nhỏ đặt trên mép bồn tắm nước ấm, lột quần áo của bé ra. Thẩm bánh bao nhỏ đỏ mặt, bưng kín mông nhỏ rắng béo của mình: "Con có thể tự mặc quần áo, mẹ chỉ cần tắm cho con thôi!" Thẩm Nghị Sùng: "... Con cũng thật là có tiền đồ." Sau khi bánh bao nhỏ tắm rửa sạch sẽ, chính là một mớ thịt tươi nóng hầm hập mới ra lò, gương mặt đỏ bừng, lại mềm lại mũm mĩm, sờ lên rất có độ co dãn. Bé rối rắm mấy lần, mặc áo ngủ nhỏ, lắp bắp lén trộm đi theo phía sau ba. Yên lặng đứng ở trước cửa phòng ngủ to lớn của ba mẹ, duỗi đầu nhỏ nhướng vào bên trong nhìn. Thẩm Nghị Sùng quay đầu lại, nhíu chặt mày. nhưng anh còn chưa nói cái gì thì Dư Dao Dao dựa vào trực giác dã thú, nhạy bén mà chú ý tới bé con đang dùng ánh mắt thăm dò tia vào trong phòng. "Ui cha, hai cha con tắm xong rồi?" Dư Dao Dao không có xương cốt mà nằm bẹp ở trên tấm thảm yoga đặt giữa phòng. Cô mặc một bộ tập thể dục hơi bó sát người, áo màu hồng nhạt ngắn tay, quần đùi bạc hà màu xanh lục rộng thùng thình. Xiêu xiêu vẹo vẹo, ý muốn làm một động tác chu mông hóp bụng, lảo đảo lắc lư, chỉ làm Thẩm Nghị Sùng thấy phần da thịt trắng mịn của cô cùng với một đôi chân thon dài thẳng tắp, ngay cả xương bánh chè đều vô cùng tinh xảo trắng nõn. "Cục cưng tới, tập thể dục với mẹ đi con." Cô nói nói, gương mặt đầu đau khổ. "Mẹ chỉ ăn có một miếng bò bít tết, chú Dịch Dịch bé bỏng của con thế nhưng nói chỉ số calo bữa tối quá chỉ tiêu, muốn mẹ tập thể dục suốt 90 phút, a... Khổ quá mà!" Khóe miệng Thẩm Nghị Sùng giật giật. Bánh bao nhỏ Thẩm Duệ lại vèo một cái vọt nhanh vào, cơ thể nhỏ nhắn trắng trẻo mập mạp hận không thể lập tức lăn thành một đống với mẹ: "Dạ, mẹ ơi con vào tập chung với mẹ nè ~" Hai hai mẹ con lập tức cùng nhau xiêu xiêu vẹo vẹo, nằm trên mặt đất nỗ lực chu mông. Tư thế khá buồn cười, lại còn khó coi. nhưng hai mẹ con lại rất hợp, ngay cả góc độ xiêu vẹo của cơ thể một lớn một nhỏ kia đều không có khác biệt, rất ăn ý. Thẩm Nghị Sùng đứng nhìn, không biết khi nào đã nhìn chăm chú một hồi lâu. Anh đã có bao nhiêu năm không nhìn thấy hình ảnh cô và con trai ở chung thân mật như vậy? Trong khoảng thời gian ngắn, đối diện với người phụ nữ trước mắt này... Anh lại có loại cảm giác xa lạ nhưng lại rất mau bị gương mặt nhỏ tỏa sáng của cô và đôi mắt sáng như sao trời của bánh bao nhỏ hấp dẫn. Dư Dao Dao làm theo video, không bao lâu lại cảm thấy vừa chán lại vừa mệt, muốn nằm bẹp xuống, cuộn người trong ổ chăn không nhúc nhích. Rắn biết, muốn đóng phim, muốn xinh đẹp trên màn ảnh phải giữ dáng người. Dư Dao Dao nghiến răng nghiến lợi: "Cục cưng, con giúp mẹ đếm đi!" Thẩm Duệ bánh bao lập tức ngoan ngoãn gật đầu: "Dạ mẹ, 1, 2, 1..." "Ư, a." Dư Dao Dao làm hai động tác, sau đó nhíu mày. "Như vậy cũng không có cảm giác gì." Cô nằm yên, nghĩ một hồi. "Hôm nay mẹ ở đoàn phim ký hợp đồng, biểu diễn một tập phim truyền hình, đã thu vào hai chục ngàn. Cục cưng con đừng đếm số thứ tự nữa, con tính tiền đóng phim của mẹ một tập được bao nhiêu, hai tập, ba tập là bao nhiêu... Cứ vậy mà làm!" Dư Dao Dao nghĩ như vậy đã kích động, cảm thấy có động lực. Bánh bao nhỏ không có khái niệm tiền bạc nhưng cũng thực thông minh, sẽ suy một ra ba dỗ mẹ vui vẻ: "Con đã biết, mẹ diễn thêm mấy tập thì có thể phát tiền tiêu vặt cho ba được rồi~" Nghĩ xong, bánh bao vui đến đỏ mặt. Như vậy, có phải sau này trong nhà toàn dựa mẹ định đoạt hay không? Bé không bao giờ quan tâm đến ba keo kiệt luôn ăn giấm của bé nữa! "Mẹ cần phải cố lên nha ~ Duệ Duệ giúp mẹ đếm, một tập hai chục ngàn, hai tập bốn chục ngàn, ba tập tập sáu chục ngàn... Tiền tiêu vặt một tháng, hai tháng... Ấy da! Còn kiếm nhiều tiền hơn cả ba nữa nha!" Thẩm Nghị Sùng nghe được hận không thể đét vào mông nhỏ bánh bao, Dư Dao Dao cười toe toét dừng không được tới, một cái lại một cái cuốn bụng, một cái lại một cái chu mông... Cuối cùng hai mẹ con nằm liệt trên mặt đất, một người toàn là mồ hôi, một người miệng khô lưỡi khô. Thẩm Nghị Sùng nhìn đến nhíu mày, lắc lắc đầu, kêu má Từ đưa tới hai ly sữa bò nóng mới đi vào thư phòng gọi điện cho trợ lý Thẩm Lâm. "《 Sân khấu 》còn dư lại một vị trí, chừa lại cho Dư Dao Dao." Thẩm Lâm: "..." Ông chủ, ngài thay đổi, thỏa đáng lấy quyền lực giải quyết việc riêng! ==== Liên tục năm ngày, Đạo diễn Lý Ba không gián đoạn mà quay xong toàn bộ cảnh diễn của Dư Dao Dao, căn bản không cho phó đạo diễn có cơ hội ra mặt. Ngay cả nữ chủ Mạnh Hân Nhiễm đều phải phối hợp với thời gian của Dư Dao Dao. Tuy sắc mặt của cô ta đều rất thối nhưng cũng không thể không nghe theo sắp xếp của đạo diễn Lý Ba. Đạo diễn Lý Ba lúc này như uống được rượu ngon, phải uống đến say bí tỉ hoặc là chết giấc trong hầm rượu mới ngừng lại. Tuy không được tận hứng nhưng người ta chỉ đóng có nhiêu đó cảnh, muốn quay thêm cũng không thể. Đến khi kết thúc suất quay của Dư Dao Dao, ông chưa đã thèm mà nhìn cô ấy như là bảo tàng sống, đánh giá Dư Dao Dao đang tùy ý nằm liệt thành một đống ở ghế đạo diễn của mình. "Tiểu Dư!" Biểu tình thưởng thức người tài của đạo diễn Lý Ba có giấu cũng đều giấu không được: "Hoàn thành xong bên này chắc cô cũng không có kế hoạch gì, tôi có biết một chương trình không tồi đang tuyển người, tôi cảm thấy cô có thể đến thử một lần." "Không biết hai người có hay từng nghe qua dự án show truyền hình thực tế tên là 《 Sân khấu tân sinh》không, thí sinh sẽ được các đạo diễn hoặc công ty đề cử, đều là những diễn viên mới xuất đạo không lâu hoặc là những người chưa nổi tiếng đều tới tham gia cạnh tranh. Mỗi người chỉ có thể đề cử một người." Nghê Dịch đang cầm bình nước đút ống hút vào miệng cho Dư Dao Dao lười đến nằm liệt tại chỗ, vừa nghe được, lập tức mắt nhỏ tỏa sáng. "Nghe qua! Tôi có nghe qua!" Anh kích động đến mức giật ống hút ra khỏi miệng Dư Dao Dao. "Công ty tranh thủ nhét năm sáu tiểu hoa có tiềm lực cấp A vào nhưng nghe nói chỉ có hai người là được vé vào cửa! Chương trình này mỗi kỳ sẽ mời một nhân vật quan trọng, đều có thân phận là diễn viên lâu năm hoặc là đạo diễn có tiếng tới làm giám khảo, nếu biểu hiện tốt, con đường tương lai sẽ sáng rọi!" Một khi được những nhân vật có địa vị trong nghề khen ngợi, sẽ có cơ hội hợp tác trong những tác phẩm lớn, vả lại có thể thu hút một số lượng fan lớn. Đạo diễn Lý Ba gật đầu, nhìn Dư Dao Dao cười dịu dàng: "Tôi tin, với trình độ bây giờ của cô, nếu cô nguyện ý, tôi có thể dùng danh ngạch cuối cùng của mình tiến cử cô với đạo diễn chương trình này." "Có thể tăng lượng fan sao?" Mấy ngày nay Dư Dao Dao vẫn luôn đê ý Weibo. Từ sau khi cô vào đoàn, lượng theo dõi chỉ ngừng lại 130 ngàn. "Chị đại, đừng giỡn nữa, đương nhiên là tăng rồi!" Nghê Dịch nhanh giữ cô lại, đè thấp giọng: "Mạnh Hân Nhiễm cũng tham gia, chị nói đi?" Lúc này Dư Dao Dao mới gật đầu. Số lượng fans của cô ta đã hơn một triệu vậy mà cũng tham gia?! Con nhỏ này điếm thật đó, nếu cô ta tham gia, vậy chắc chắn chương trình này có chỗ lợi cho việc tăng số lượng fans. "Được, chỉ cần có nhiều người chú ý đến chị, chị sẽ tham gia." Dư Dao Dao không khỏi sờ sờ mặt mình. Gương mặt của cô xinh đẹp như vậy mà chỉ có hơn trăm người được nhìn người thấy, xa xa không đủ nha. Đạo diễn Lý Ba ừ một tiếng, nói chi tiết với Nghê Dịch, để chuẩn bị lịch trình cho Dư Dao Dao. "Đừng vội, là vàng thì sẽ có cơ hội để sáng lên thôi." Dư Dao Dao cong môi cười, vươn thon dài ngón trỏ lắc lắc: "Không, đạo diễn Lý Ba à, ông nói sai rồi. Là vàng, bây giờ sẽ sáng lên ngay. Sau này sẽ sáng lên, đó là kim cương, càng ngày càng sáng lóa mắt." Đạo diễn Lý Ba ngẩn ra, cười to: "Thôi được! Tôi chờ viên kim cương là cô tỏa sáng, sau đó lại đến làm nữ chủ của tôi!!!" Hết chương 15
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]