Tác giả: Diêm Cục Đại Long Hà Editor: Gái già thích ngôn tình Thẩm Lâm ngồi chung với boss ở trong phòng bệnh, như đang đặt mình vào trong một cái động băng siêu cấp lớn, mỗi phút mỗi giây đều có khí lạnh cuồn cuộn, không ngừng từ bên cạnh thổi qua. Boss... Đã là tin thứ mười ba rồi! Nửa tiếng trước, Thẩm Lâm đã muốn đào tẩu. Một đề tài nóng nhất, như lực lượng mới xuất hiện, trong khoảng thời gian ngắn lao tới bảng xếp hạng, chiếm cứ đứng đầu bảng Weibo hôm nay! # Dư Dao Dao không tự sát, là ông xã quá mạnh gây ra! # Bắt đầu kể từ lúc khi đó, độ ấm trong phòng ngày một giảm dần. "Rác rưởi, mua tòa soạn đó cho tôi!" Thẩm Lâm màng tai đều run lên! Tin thứ mười bốn! Thẩm Lâm yên lặng nghiêng đầu, nhìn thấy sườn mặt Thẩm Nghị Sùng giờ phút này lạnh lùng tới cực điểm, mỗi một cái lỗ chân lông như muốn hét lên chúng nó cũng vô cùng khó chịu. Đang muốn tìm lấy cớ rời đi, đột nhiên ipad đặt trên sô pha lại liên tục chấn động vài lần. Anh trộm liếc mắt nhìn, nháy mắt nuốt nước miếng. Tất cả đều là các cư dân mạng tag boss Thẩm Nghị Sùng rồi gửi tin nhắn emoji nụ cười thần bí haha, (tôi biết, anh biết, tất cả chúng tôi đều biết.jpg). "Đậu mía nó, đây là cái tát nhanh nhất lịch sử ăn dưa của bổn công tử, cười chết mịa nó rồi! Boss Thẩm à, bà vợ của anh thật là chuẩn cmnr!" "Độc thoại trong lòng Thẩm phu nhân: Hu hu hu, người ta bị ông xã đẩy ngã, nhất thời đầu choáng váng không bò dậy nổi mà thôi, ai tự sát kia chứ! Chỉ trách ông xã quá lợi hại, đây cũng là vấn đề rất lớn nha, phải bồi bổ cơ thể lại, không chắc bị ông xã làm chết trên giường luôn quá đi à ~" "Tiếng lòng của boss Thẩm: Bà xã à, có chút lời chúng ta vẫn nên đóng cửa phòng rồi nói, cầu em đó bé bì của anh!" Đùng một tiếng, sắc mặt Thẩm Nghị Sùng đen nhánh, một quyền đấm thẳng lên trên sô pha! Thẩm Lâm co người như chim cút, nháy mắt trốn đến trong một góc. "Đưa tôi một điếu thuốc." Thẩm Nghị Sùng đứng lên, giọng nói có chút thô khan. "Ờ, boss, không thể hút thuốc trong bệnh viện... Hay..." Ánh mắt như đao cắt lập tức phóng ngang qua cổ họng Thẩm Lâm, làm anh nuốt vào nửa câu sau, vội vàng lấy bật lửa và hộp thuốc lá trong túi áo vest, cúi người cung kính đưa tận tay. Thẩm Nghị Sùng híp mắt nhận lấy, trực tiếp kẹp ở giữa hai ngón tay, cắn đầu thuốc ở trong miệng, lại không lấy bật lửa. Anh ngước mắt, nhìn người con gái suy yếu lại xinh đẹp đang nằm trên giường bệnh trắng như tuyết, con ngươi vô cùng sâu thẵm, ấn đường nhíu chặt. "Tra, xem một tháng trở lại đây cô ấy từng tiếp xúc với ai, tiền trong thẻ ngân hàng, thẻ tín dụng chảy đi đâu." Thẩm Lâm há miệng thở dốc, lập tức đồng ý: "Dạ, boss, tôi đi làm ngay." "Thôi... Không cần..." "Hả? Boss?" "Anh đi ra ngoài." "Dạ, boss!" Thẩm Lâm không hề do dự, nhanh chóng chạy ra khỏi căn phòng âm độ C này. Chờ cửa phòng đóng lại, bóng dáng người đàn ông đứng thẳng nguy nga giống cây tùng, lại giống như đang cực kỳ gian nan bước thong thả đi tới gần giường bệnh, cúi đầu nhìn xuống người con gái giờ phút này vùi hơn phân nửa khuôn mặt trong chăn. Cô nhắm mắt, gương mặt như tranh vẽ, thậm chí nốt ruồi son nằm dưới khóe mắt đều phát sáng, tương phản với chiếc chăn màu trắng của bệnh viện càng chói mắt bạch. Anh đứng đó nhìn cô giống như một bức tượng, không biết qua bao lâu, cũng không thấy nhúc nhích. ...... Mãi cho đến lúc mặt trời lặn xuống nhường nhiệm vụ cho mặt trăng, Dư Dao Dao mới từ từ chuyển tỉnh. Cô tỉnh lại cũng không dám lộn xộn, rất sợ kim truyền dịch còn nằm trên tay. Nhưng đầu óc còn khá mơ hồ, lại cảm thấy có từng giọt từng giọt nước nhiễu lên trên mu bàn tay. Trời mưa? Dư Dao Dao mở to mắt. Trước kia, mỗi khi ngủ đều thích cuộn người lại, ẩn giấu cơ thể ở bên trong lá cây. Hiện tại cô theo bản năng dùng chăn trùm lại hơn phân nửa gương mặt, che phần lớn thị giác. Giờ phút này vừa thấy, cũng chỉ nhìn thấy bên cạnh giường bệnh của cô xuất hiện một cái đầu nhỏ xù xù đen nhánh, gương mặt nhỏ vừa tròn lại vừa trắng, thoạt nhìn co dãn mười phần, giống như bánh bao thịt thơm ngon mềm mại. Dư Dao Dao mở to mắt hồi lâu, nước mắt trên mặt cậu bé lại thay nhau rơi xuống từng giọt một, như là bị đứt tuyến nước mắt vậy, rơi xuống như thác đổ, rơi xuống trên tay nàng. Nhưng thực mau cậu bé vừa cúi đầu, nhận thấy được mu bàn tay cô bị nước mắt dính ướt, con ngươi đen như bị sợ hãi, lập tức vừa chột dạ vừa hoảng loạn cẩn thận quay đầu nhìn lén biểu tình của Dư Dao Dao. Dư Dao Dao lập tức đóng mắt lại, chỉ khép hờ chừa ra một chút ánh sáng nhỏ. Cậu bé trộm liếc mắt ngắm cô, phát hiện cô không có tỉnh lại, lập tức thở dài nhẹ nhõm một hơi. Nhưng không được một phút lại nhăn mày, vươn tay nhỏ vừa ngắn vừa trắng lại vừa mềm mụp của mình lên, nhẹ nhàng giúp cô xoa xoa lau lau chùi chùi mu bàn tay. Tuy nhiên, càng lau lại phát hiện lau không sạch, bởi tay bé cũng bị ướt, càng lau càng ướt đẫm, cậu bé lập tức luống cuống. Chu choa! Cậu nhóc đáng yêu này là từ nơi nào tới đây?!!! Dư Dao Dao trùm nửa mặt ở trong chăn, hai mắt đều đang tỏa sáng. Lúc ở vườn bách thú quá nhàm chán, thú vui tao nhã mà cô yêu nhất chính là đùa giỡn chơi đùa với những cục cưng bé nhỏ. Bản thân cô không có rắn cục cưng, cũng chỉ có thể chơi với cục cưng của người khác. Giờ phút này nhìn cậu bé đang hoảng loạn sốt ruột, trái tim cô không tự giác mềm nhũng, thấy bé chu mông nhỏ nỗ lực lấy khăn giấy rồi lại với không tới, gấp gáp xoay vòng vòng, cô trộm chùi chùi lên ra giường, lau khô không còn dính chút nước nào. Cậu bé cầm khăn giấy trở về, có chút kinh ngạc đến ngây người, sau đó lại ngoan ngoãn chà lau gương mặt nhỏ trắng nõn của bé. Bé lại trộm nhìn Dư Dao Dao, như là đang xác nhận cô có ngủ hay chưa. Dư Dao Dao nhanh chóng nhắm mắt. Đây là con trai của nguyên chủ và nam chủ, bé tên là Thẩm Duệ, còn mấy tháng nữa là bước sang năm tuổi. Bé quá đáng yêu... Ngoan đến mức làm một con rắn như cô bị tan chảy nha! Ô ô ô, hu hu hu! Sao thằng bé có thể đáng yêu đến như vậy?! Nguyên chủ nghe Dư Tâm Khiết xúi giục, bản thân tự biết sau khi ly hôn Thẩm Nghị Sùng nhất định sẽ không để con trai đi với cô, thay vì đợi đến lúc đó sẽ đau lòng, thì cứ dứt khoát ngay từ đầu! Cho nên từ sau khi con trai cai sữa, nguyên chủ giao bé cho bảo mẫu chăm sóc, cô xem như không có đứa con trai này, không nghe, không thấy, không hỏi. Ngay cả ở nhà cũng rất ít nói chuyện giao lưu với con trai. Thằng bé thật là đáng thương, còn nguyên chủ thật là đáng ghét, bỏ chồng bỏ con đi theo thằng khác, kết cục đúng với tội, chỉ tội mỗi thằng bé thôi. Cha không quan tâm, mẹ không thương, sau này bị mẹ kế âm mưu hãm hại chết khi chưa đến mười tuổi. Nghĩ nghĩ, đột nhiên có chút không ưa Thẩm Nghị Sùng. Hình như đàn ông ai cũng giống nhau, kể cả nam chủ, sau khi ly hôn hay vợ qua đời, đều lấy cái cớ là lấy vợ mới về chăm lo cho con mình. Rốt cuộc chính là đẩy con mình vào hố lửa, không có ai thật lòng thương yêu con của người khác với chồng mình, dù biết đó là vợ trước... Haizzz, đàn ông!!! /( ̄ロ ̄;)\ Lúc cô nhắm mắt tự hỏi, lại đột nhiên cảm nhận được chăn mền bị lôi kéo, có gì đó ấm ấm đặt ở trên bụng, cứng người không dám nhúc nhích, không bao lâu lại thả lỏng người, hơi hơi thở ra. Hí mắt nhìn nhìn, thế nhưng thấy cậu bé mang vẻ mặt cảnh giác nhìn chằm chằm vào cô, nhìn thấy cô không phản ứng, nhanh chóng duỗi tay nhỏ khác đặt lên trên bụng của cô. Cậu bé đang làm gì? Dư Dao Dao tò mò ngừng hô hấp. Không bao lâu, cô nhìn thấy cậu bé cùng lúc sử dụng tay chân, cẩn thận nhẹ nhàng bò tới trên giường, chậm rì rì trộm cọ đầu nhỏ đen nhánh mềm mại của bé vào bụng cô. Toàn bộ gương mặt nhỏ cách một lớp chăn mền giường bệnh, dán sát vào người cô. Thấy cô vẫn nhắm hai mắt, cậu bé như được yên tâm, âm thanh vui vẻ nho nhỏ thoải mái phát ra từ trong cổ họng, tay nhỏ nắm chặt chăn mền, nằm ở trong lòng ngực của cô nhắm hai mắt lại. Thằng bé giống như một con rắn con vừa mới đi vào thế gian này, sợ hãi hoàn cảnh xa lạ, lại sợ hãi bị diều hâu hung mãnh ngậm đi mất, cuộn tròn dựa sát vào người cô. Trái tim Dư Dao Dao lập tức tan thành nước. Dựa theo trí nhớ của nguyên chủ, bánh bao khi còn nhỏ rất thích gần gũi với mẹ, thậm chí khóc lóc ồn ào muốn mẹ ôm bé, nhưng nguyên chủ đều lạnh lùng đẩy bé ra xa, thậm chí lớn tiếng mắng chửi bé, câu chửi nặng nhất là "con hoang", cũng may bánh bao còn nhỏ nên không hiểu ý nghĩa của từ đó là gì. Dần dần, đứa nhỏ này rất sợ nguyên chủ, hoàn toàn không dám tiếp cận. Vì cậu bé muốn lại gần mẹ mình hơn nên vẫn luôn lặng lẽ trộm tiếp cận mỗi khi nguyên chủ chìm vào giấc ngủ. Tim Dư Dao Dao tê dại đau nhức đến quặng lòng. Cơ thể căng chặt của bé chậm rãi thả lỏng, lúc này cô mới thấy rõ ràng, bé đi chân trần, không có mang giày. Trong phòng bệnh, ở bên cạnh giường bệnh lớn của cô có đặt thêm một chiếc giường nhỏ, còn được trải ga mền hình vịt con màu xanh da trời. Khóe miệng Dư Dao Dao cong cong, vươn tay muốn sờ sờ chân nhỏ của bánh bao, nhưng vào lúc này, cửa phòng bệnh lại đột nhiên bị mở ra, Dư Dao Dao lập tức rụt tay vào mền. Cậu bé đang nhẹ nhàng nằm bò ở trên bụng của cô cũng bị giật mình hoảng hồn, biểu cảm như mèo con, sợ tới mức đầu nhỏ giật bắn lên, theo quán tính nhìn ra phía cửa phòng bệnh. Ngoài cửa, Thẩm Nghị Sùng phong trần mệt mỏi bước vào, một thân tây trang thẳng tắp được áo khoác dài che lấp, nhìn một lớn một nhỏ nằm ở trên giường bệnh, anh có chút không vui nheo nheo mắt lại. "Thẩm Duệ, trở về trên giường của con ngủ, ngày mai con còn đến nhà trẻ nữa." Tuy Thẩm Nghị Sùng nói rất nhỏ nhưng bánh bao vẫn nghe được rõ ràng. Cậu bé lập tức hoảng loạn quay đầu lại nhìn nhìn Dư Dao Dao, sau đó bất mãn trừng mắt nhìn ba mình, vẻ mặt như bị cướp đi món đồ chơi yêu thích. "Thẩm Duệ, đừng để ba nói tới lần thứ hai." "Con là đàn ông, nói ra rồi không chịu trách nhiệm với lời hứa của bản thân sao? Con vừa mới nói muốn đến nhìn mẹ, được, ba chiều con, sau đó con nói sao, con nói con sẽ ngoan ngoãn đi ngủ sớm. Giờ con nói cho ba biết, hiện tại con đang làm cái gì đó?" Lúc ba bé nói tới câu thứ hai bé đã lung lây lăn một vòng rồi bò xuống giường bệnh của mẹ, quật cường đứng ở trên mặt đất. Nhưng giây tiếp theo, nháy mắt bé xoay mười lăm độ, dùng mông trả lời ba mình. Bé đứng ở nơi đó, bóng dáng rất cô đơn hiu quạnh, hai tròng mắt đen nhánh trong sáng đều tràn ngập ủy khuất, kèm theo xấu hổ cùng bực bội. Hiển nhiên, nếu không phải ba đột ngột bước vào, bé còn có thể nằm lâu hơn trong lòng ngực của mẹ nha (╯︵╰,). Người mẹ rất thơm rất mềm, ôm rất thích, không giống như ba, cứng cứng còn hôi hôi. Bé lấy hết can đảm bò lên giường nằm với mẹ, nhưng hiện tại đều bị ba phá hỏng. Ba vừa vào đã lớn tiếng ồn ào, sẽ đánh thức mẹ dậy, một khi mẹ vừa tỉnh dậy thì bé không thể tiếp tục ăn vạ trong lòng mẹ nữa nha! Ba hư! Ghét ba! Bé bậm chặt miệng giận dỗi. Thẩm Nghị Sùng thở dài, đi đến trước mặt bé, ngồi xổm xuống: "Lại đây, để mẹ con nghỉ ngơi." Thẩm Nghị Sùng ôm con trai vào lòng, bế bé vào phòng vệ sinh, dùng khăn lông giúp bé lau khô gương mặt phúng phính đầy nước mắt của bé. Có điều, cậu bé lại giận dỗi giãy giụa không chịu hợp tác, sau khi lau xong, bị ba nhét vào trong ổ chăn nhỏ, bé còn rất bất mãn dùng hành động kháng nghị, đá rơi chăn nhỏ xuống đất, một đôi mắt to tròn đen nhánh, trông mong nhìn chằm chằm vào Dư Dao Dao, mắt cũng không nháy. Biểu tình lưu luyến không rời kia, khiến người khác thiếu chút nữa cho rằng bọn họ sắp bị chia cắt mãi mãi, làm như sắp đi xa không bằng. Thẩm Nghị Sùng không khỏi nhíu mày, ngồi xuống giường nhỏ của bé. "Thẩm Duệ, ba và mẹ có chút vấn đề, sau này có khả năng không thể tiếp tục sống chung với nhau..." Dư Dao Dao giả bộ ngủ, như vẫn lguôn dựng lỗ tai nghe trộm, còn híp mắt nhìn lén. Khi nghe đến đây, cô giả vờ không nổi nữa, đành phải lăn long lóc bò dậy. Có điều lại bị câu nói tiếp theo của Thẩm Nghị Sùng dọa sợ. "Ba không muốn lừa con, con cũng đã lớn, cũng học được vài chữ, biết đọc tin tức trên mạng." Dư Dao Dao khiếp sợ, liếc mắt sang giường nhỏ kế bên. Quả nhiên nhìn thấy ipad, giây tiếp theo bị cậu bé nhanh tay ôm chặt vào trong ngực. Thẩm Nghị Sùng đưa lưng về phía cô ngồi xổm. "Con cũng thấy rồi đúng không? Ba và mẹ sống chung với nhau không hề vui vẻ hạnh phúc." Bánh bao nhỏ lên tiếng, nhưng hàng lông mi trời sinh cong vút đang run rẩy chứng tỏ tâm trạng hiện tại của bé đang rất khó chịu. "Thẩm Duệ, sau này con ở chung với ba nha, cha con mình thả mẹ con tự do đi tìm hạnh phúc. Con cũng muốn mẹ con sống hạnh phúc vui vẻ mà, đúng không?" Cậu bé nức nở ra tiếng, bả vai nhỏ yếu run lên nửa ngày, nỗ lực khắc chế không khóc ra tiếng, thật lâu sau mới cực kỳ không tình nguyện gật gật đầu nhỏ, nhưng vẫn có chút đau khổ. Dư Dao Dao nhìn lén nghe xong toàn bộ cuộc đối thoại giữa hai cha con, hốc mắt nóng lên, không thể nhịn được nữa, mở to miệng, một bàn tay lặng lẽ chui ra khỏi ổ chăn, yếu yếu mà giơ lên. "À, ờ, xin đính chính lại... Bây giờ em rất vui vẻ nha!!!" Hết chương 3
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]