Vừa nhìn thấy mặt của cô thì anh có hơi bất người biết vì sau không, vì gương mặt của cô lúc này đã xanh như tào lá chuối thêm với lại hồi chiều cô luyện tập bị té đập mặt xuống đất nên có vài chổ đỏ đỏ.
Lại thêm lúc nãy cô khúc nữa nên bây giờ nước mắt nước mũi đã tèm lem. Nói ra thì sợ cô bị tổn thương chứ, nhưng thật chất nhìn cái mặt của cô lúc này trong vô cùng tệ hại.
"Sau này có chuyện gì thì cũng không được khóc"
Đang trong lúc lao nước mắt thì cô nghe anh nói, trong vô thức cô ngước mặt lên đáp lại.
"Gì cơ"
Hàn Chiêu Dạ nhìn cái bộ mặt thảm hại nhưng lại có chút ngô nghê của cô thì đành lên tiếng nói lại:
"Sau này dù có chuyện gì thì cũng không được khóc"
"Tại sau chứ"
"Là người của tôi thì phải mạnh mẽ, có gặp khó khăn cũng phải bình tỉnh mà tìm cách giải quyết.
Hãy nhớ khóc không giải quyết được vẫn đề, khóc chỉ làm cho bản thân của mình trở nên rối rắm và yếu đuối thôi"
"Nhưng lúc nãy quả thật là rất nguy hiểm"
"Nguy hiểm thì sau, m ỗi lần gặp nguy hiểm thì cô đều khóc à. Hãy nhớ cho kỹ lời tôi nói, cho dù là một giây trước khi chết cô cũng không được khóc." Nói xong anh tiếng lại gần lao nước mắt cho cô.
Diệp Viên Hi sau khi được anh thông não thì cô ngước lên nhìn anh rồi nói.
"Được sau này có gặp khó khăn thì tôi cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-song-chung-voi-mot-hon-ma/2795109/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.