Do hôm qua chiến đấu rồi lại ngâm nước cả một đêm nên cả người cô mệt mỏi rồi ngất đi. Diệp Tử Kiệt cũng không khá hơn là bao, cậu đã chiến đấu với rất nhiều người nên cũng không tránh khỏi bị thương.
Vết thương không được băng bó mà lại ngâm trong nước biển mặn chát khiến cho cậu đã phải chịu nhiều đau đớn. Khi cậu ngất đi thì gương mặt tái xanh, những vết bầm nỗi khắp nơi trên cơ thể.
Mọi người thấy tình hình không ổn liền đưa hai người đi bệnh viện, còn việc tìm người thì giao cho các anh em.
1 tuần sau.
Diệp Viên Hy đứng trên bờ biển với bộ đồ bệnh nhân, đầu tóc rối bời, đôi mắt đỏ hoe.
Từng giọt từng giọt nước mắt cứ không ngừng rơi trên cát:
"Hàn Chiêu Dạ, anh đâu rồi."
"Hàn Chiêu Dạ, anh quay trở lại đi, em nhớ anh nhớ anh rất nhiều. Anh nhẫn tâm bỏ rơi em một mình sao"
Tiếng nức nở, tiếng hét của cô cứ như vậy mà được gió thổi ra ngoài biển, men theo những cơn sóng mà cuốn về nơi xa.
"Nếu như anh không lên đây thì em sẽ xuống dưới để tìm anh"
Nói xong cô từng bước đi thẳng xuống biển, sóng biển cuồng cuộn, mực nước đang rút dần nhưng thân thể cô lại đang chìm xuống. Nước đến đầu gối, đến bụng, đến ngực, đến cổ.
"Diệp Viên Hy, chị đang làm cái quái gì vậy hả"
"Em mau bỏ chị ra, chị phải nhanh tìm anh ấy, nếu chị đến không kịp thì anh ấy sẽ bị sóng nhấn chìm mất"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-song-chung-voi-mot-hon-ma/2794896/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.