1 tháng sau:
Công việc và thị trường đã ổn định trở lại, giờ đây cô không còn phải thức xuyên đêm nữa.
Anh trai của cô thì vẫn còn nằm trên giường bệnh, không biết bao giờ mới có thể tỉnh lại. Cô đã quyết định thông báo về quê cho cha mẹ biết tình trạng của Diệp Nghiên Vũ hiện giờ.
Vừa nghe tin cha mẹ cô liền lo lắng dọn đầu lên thành phố để được gặp con trai họ. Vừa nhìn thấy hình ảnh Diệp Nghiên Vũ yếu ớt nằm trên giường bệnh mẹ cô đã khóc rất nhiều.
Nhìn họ như vậy tâm trạng cô lại xuống dốc, ngày con gặp lại cha mẹ đáng lẽ phải là một cảnh tượng vui vẽ, con cháu xum vầy cùng ăn cơm vậy mà gia đình của cô lại phải đoàn tựu theo cách này.
Chuyện ba mẹ cô từng là sát thủ cô cũng dấu nhẹm đi và dặn dò Diệp Tử Kiệt không được cho ai biết chuyện, quá khứ kia hai người họ đã qua thì cô nên để cho nó qua đi, có đào lại cũng chẳng có lợi ích gì.
Đồng thời cô cũng đánh tiếng với cảnh sát, cô sẽ cung cấp vũ khí cho nước ta và giúp bọn họ trong việc khám phá ra các đường dây buôn bán ma túy,.....
Bọn cô và cảnh sát hợp tác với nhau, nếu sau này anh hai có tỉnh dậy thì cũng không cần phải lo lắng nữa.
Tất cả công việc, tất cả mọi thứ điều trở lại quỷ đạo cũ nhưng trong lòng Diệp Viên Hy thì không như thế.
Ròng rã một tháng kể từ cái đêm đó trôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-song-chung-voi-mot-hon-ma/2794893/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.