Đời sống nhân gian như quyển lịch treo tường. Mỗi người có một số trang hạn định. Từng ngày qua, sự sống rơi rớt dần từ thân thể. Thời gian âm thầm bóc ta đi từng trang một như người ta bóc vỏ một củ hành. Cho đến ngày chúng ta hết trang tiêu biến đi không còn gì nữa cả.Có những người trở nên gắn bó hơn, có những người nhạt nhoà dần khỏi thế giới của mình.
Có người trân trọng giữ bên mình, có người chôn sâu trong tim, thỉnh thoảng uống cốc trà chiều, nhớ lại những chuyện đã qua, có thể mỉm cười, vậy là đủ.
Nó bước vào lớp với tâm trạng buồn, nó đã dần quên hắn rồi tại sao hắn lại xuất hiện, hắn chẳng là gì của nó, bạn bè không phải người yêu lại càng không chỉ là người quen trong quá khứ. Nhưng sao nó lại cảm thấy thất vọng khi hắn không nhận ra nó.
Tiết học của nó tưởng trừng kéo dài hàng thiên niên kỷ.
- "" tùng.. tùng.... tùng"" ( tiếng trống kết thúc tiết học vang lên.Vậy là ra chơi rồi)
Nó cảm thấy đói, may ra nhìn hân hân, tiểu bạch, nhã kỳ nói:
-"" Mấy bà có đi căng-tin vs tôi ko? Sáng nay dậy muộn chưa kịp ăn, giờ thấy đói..."
Cả đám đồng thanh trả lời"
-"" ok... nhưng chúng tôi chủ trì, bà chủ chi nha, dạo này xuy thoái kinh tế quá... hì hì""
Nó cười nhe cả hàm răng nói:
-"" Mấy vị tiểu thư thôi đi cho tôi nhờ, mấy bà mà hết tiền thì có mà ngân hàng phá sản...., thôi đi nhanh kẻo vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-so-gio-thoi-bay-mat-em/2312872/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.