Tiêu Linh chắp hai tay vào nhau, miệng lẩm bẩm cầu nguyện, hy vọng bố cô sẽ tai qua nạn khỏi. Cô không dám khóc, sợ bản thân vừa khóc là không kiềm chế được.
Tài xế thấy cô như vậy thì thấp giọng an ủi:
“Cô đừng lo lắng quá, đừng khóc đấy.”
Tiêu Linh nào có nghe lọt tai, trái tim đập điên cuồng trong lồng ngực. Cô đưa tay vỗ vỗ lên ngực mình, nước mắt đã đảo quanh trong hốc mắt chuẩn bị trào ra.
Xe lao như bay trên đường lớn đông đúc, bởi vì bị ảnh hưởng bởi tâm trạng của Tiêu Linh nên tài xế lái xe cũng rất nhanh, gần như chạm đến ngưỡng cho phép trên đoạn đường này. Ấy vậy mà để đến được nơi thì đã qua nửa tiếng.
Tiêu Linh lúc mở cửa xe bước xuống mới phát hiện mình làm rơi ví ở nhà, tìm nửa ngày trên thân không thấy ví đâu, cô ngượng ngùng nhìn tài xế rồi nói:
“Thật sự xin lỗi, tôi không mang ví theo, có thể cho tôi nợ được không? Chú cho tôi số điện thoại liên lạc và số tài khoản, đợi lúc về nhà tôi sẽ bắn tiền trả cho chú!”
Mã bảo mật dùng để bắn tiền qua ngân hàng cô đặt trong ví, không có mang theo.
Tài xế rất hiểu cho cô gái này, nhưng ông còn phải kiếm cơm, ngộ nhỡ cô đi luôn thì ông biết phải làm sao? Cả ngày chạy xe cũng đâu được bao nhiêu đồng đâu! Ông khó xử nói với cô:
Loading...
“Người nhà của cô có đang ở đây không? Nếu có thì gọi họ ra đưa tiền cho tôi.”
Tiêu Linh nghĩ đã qua nửa tiếng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-sinh-con-cho-tong-tai-dai-ac/793441/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.