“Không có, chỉ là một người quen, đi làm việc cùng người ta thôi.” Tiêu Linh tìm cớ thoái thác, nhưng có vẻ mẹ cô không tin lắm.
“Mày nghĩ mày lừa được ai chứ? Nói nghe xem, nếu thật sự đã câu được con rùa vàng nào rồi thì cả gia đình cũng được nhờ. Nợ trả xong rồi, bây giờ cả nhà sẽ dọn lên thành phố ở cùng Ánh Vân, sau này đều trông cậy vào mày.”
Tiêu Linh còn chưa nói được gì, người bên kia đã tắt máy. Cô cứng đờ nhìn vào điện thoại, sau đó ngẩng mặt nhìn trời. Đêm nay bầu trời trong vắt không có ánh sao nào, gió lạnh thổi qua làm cô thoáng rùng mình, nhưng trong lòng cô có lẽ còn lạnh lẽo hơn cơn gió kia. Trông cậy vào cô? Cả nhà chỉ biết ngửa mặt chờ sung rụng, không hề quan đêm đến lời cô nói, mặc kệ bản thân cô có ra sao. Họ… thật sự là người nhà của cô ư?
Vành mắt cô thoáng cái đỏ lên, sống mũi cay cay.
“Tiêu Linh à, không được khóc, không được khổ sở, sẽ chẳng ai quan tâm đến mày đâu!” Tiêu Linh đưa tay vỗ vào mặt mình, muốn để bản thân bình tĩnh lại đôi chút.
Đột nhiên, cô nghe được tiếng mở cửa, quay đầu ra sau mới thấy Hoắc Tư Thần đang đi đến chỗ cô. Anh nói:
“Bên ngoài trời lạnh, vào trong đi.”
“Không sao, tôi muốn ở đây thêm một lát.”
Tiêu Linh rũ mắt che giấu cảm xúc của mình, nhưng vẫn bị phát hiện ra. Hoắc Tư Thần đưa cho cô một cái áo khoác dài, là áo của anh.
Loading...
“Cầm lấy.”
Cô chậm chạp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-sinh-con-cho-tong-tai-dai-ac/793428/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.