Chương trước
Chương sau
Không tìm được nhà dân nào chịu cho mình ở nhờ Sử Hồng cũng là Phương Hồng Thanh hiện tại, đành đi tìm ngôi miếu hoang theo chỉ dẫn của người ta mà nghỉ tạm. Ngôi miếu đó không ở xa, nằm ở gần cuối thôn. Là miếu bỏ hoang đã lâu nên mạng nhện giăng đầy, dưới đất toàn rơm rạ, đất cát bẩn thỉu. Nằm chấn ngay giữa miếu là một bức tượng nam nhân mặc áo giáp, gương mặt dữ tợn bị vỡ mất một bên cánh tay. Mới nhìn vào hắn đã sợ không dám bước vô. Vừa bẩn vừa đáng sợ thế này ai mà dám ngủ. Hắn quay đầu muốn đi.

"A Thanh, đêm rồi ngươi còn đi đâu?"

Lúc này Hồng Thanh mới để ý trong miếu còn một người nữa. Một bà lão nghèo khổ ăn mặc rách rưới đang nằm trên một đống rơm rạ. Chiếc chăn bà đắp trên người là một miếng vải rách mỏng manh. Hồng Thanh nhíu mày. Đêm lạnh như vậy, cái chăn mỏng thế sao đủ ấm chứ?

"A Thanh, ngươi đi đâu từ sáng đến giờ vậy? Đã về rồi thì vào nghỉ đi, còn muốn đi đâu nữa?"

Hồng Thanh mới ngớ ra. Hắn hiện tại có thể đi được đâu đây? Có nơi nào chứa chấp được một kẻ lạc loài như hắn đây? Vậy là hắn đành quay lại vào trong miếu. Vào bên trong rồi hắn mới nhận ra nơi này khá ấm áp. Ngủ ở trong đây không sợ bị lạnh.

Hắn định ngồi nhưng khi nhìn đống rơm rạ kia lại không dám. Trời tối như vậy, lại ở trong miếu hoang, ai biết trong cái đống rơm đó có con gì không. Lỡ như lúc hắn đang nằm có con gì bỏ ra thì sao? Nghĩ thôi hắn đã thấy ghê rồi.

Như đọc được suy nghĩ của hắn, bà lão liền nói:

"Yên tâm. Ta kiểm tra cho ngươi rồi. Không có con gì đâu. Ta biết ngươi sợ gián với chuột mà."

Hồng Thanh hơi ngẩn người. Thế ra nguyên chủ cũng giống hắn, cũng sợ gián và chuột. Có lời của bà lão đảm bảo, hắn liền ngồi xuống. Nhưng trong lòng vẫn không yên tâm. Hắn giơ tay cẩn thận kiểm tra cả mớ rơm rạ đó. Khi biết chắc không có con gì bò ra hắn mới yên tâm ngồi xuống.

"Cảm ơn." Hắn nhỏ giọng nói.

Bà lão ngạc nhiên nhìn hắn một lúc rồi nói:

"Bao nhiêu năm rồi hiếm khi được nghe ngươi nói một câu tử tế đấy. Tỉnh rồi à?"

Hắn ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn. Có vẻ không hiểu ý bà ấy nói.

"Tỉnh rồi thì tốt. Ít nhất trong những năm tháng điên khùng đó cũng nên có những lúc tỉnh táo như vậy mặc dù rất ngắn ngủi."

"..." Vậy là nguyên chủ của cơ thể này là một kẻ bị điên thật.

"Cái áo trên người ngươi là ở đâu ra vậy? Chắc không phải lấy trộm đấy chứ?"

"Khô… không. Có người cho."

Cưỡng bức hắn cả đêm như thế thì cái áo này vẫn còn rẻ chán.

Bà lão ngồi dậy bước đến gần nhìn cái áo kia. Hồng Thanh thấy bà ta như vậy thì hơi hoảng. Hắn kéo áo lại sát người, ngồi lùi lại. Đây là cái áo duy nhất của hắn, lột ra là hắn chẳng còn gì để mặc nữa đâu.

"Cái này có vẻ đắt tiền đấy. Mai bán đi, còn có cái để nhét vào bụng." Bà vỗ vai hắn, cười khà khà. "Khá lắm, nhóc con. Vậy là ngày mai có cái ăn rồi. Thôi giờ thì ngủ đi."

Nói xong bà vừa cười vừa quay về chỗ nằm của mình. Sau đó nằm xuống, cứ vậy ngủ ngon lành.

Lúc này Hồng Thanh mới sâu sắc cảm nhận được hoàn cảnh của bản thân. Một kẻ điên, nghèo kiết xác đến một xu cũng không có. Sao hắn xui quá vậy?! Có phải do kiếp trước hắn sống đắc tội với nhiều người quá nên kiếp này hắn phải trả giá không? Những ngày tháng tiếp theo hắn biết sống như thế nào bây giờ?

...***...

"Chủ tử, người tỉnh rồi."

Châu Tử Hằng đau đầu ngồi dậy. Hắn nhận ra mình đang ở trong một khách điếm. Trước mặt là hai ảnh vệ đang quỳ dưới đất.

"Lúc các ngươi đến có thấy ai bên cạnh ta không?"

"Không ạ. Lúc bọn thuộc hạ đến chỉ thấy mỗi chủ tử nằm đó. Người kia đã chạy, còn lấy trộm một chiếc áo khoác ngoài."

"Ta đã xé rách đồ của nàng ấy. Cứ để nàng ấy cầm đi."

"Vâng."



Hắn vẫn còn nhớ trong lúc đến một kỹ viện điều tra thì phát hiện mình rơi vào một cái bẫy đã giăng sẵn. Trong lúc đang tìm cách thoát bẫy thì bị trúng xuân dược loại mạnh. Hắn khó khăn lắm mới trốn thoát. Nhưng xuân dược phát tác dữ dội, lại tình cờ nhìn thấy một người con gái gần đó. Thế là hắn tóm lấy cô ta, dùng cô ta để giải dược. Sau đó mọi việc thế nào hắn không nhớ nổi. Nhưng có một điều hắn chắc chắn hắn đã cưỡng bức người ta.

"Lục Ly, đi tìm bằng được nữ nhân đó cho ta! Sau khi tìm được đưa nàng ấy về đây."

"Vâng."

"Danh Thần, điều tra được tên khốn nào dám bẫy ta chưa?"

"Thuộc hạ vẫn đang điều tra ạ."

"Khỏi cần. Ta sẽ tự đi. Đích thân ta sẽ bẻ gãy cổ tên đó."

Câu nói vừa dứt, nhiệt độ xung quanh như hạ thấp khiến hai ảnh vệ quỳ dưới đất lạnh run. Gương mặt chủ tử bọn họ tối sầm, ánh mắt toé lửa như diêm vương bước ra từ dưới địa ngục. Hai ảnh vệ sợ hãi không dám ngẩng đầu nhìn.

...***...

Hồng Thanh mở mắt tỉnh dậy thì thấy một gương mặt già nua phóng đại ngay trước mắt mình. Hắn hoảng sợ la ầm lên.

"Sao ngươi lại la lên như gặp phải ma thế?"

"Còn không phải do bà sao? Khi không tự dưng ghé sát mặt như vậy làm gì?"

"Ta gọi ngươi dậy. Ngươi ngủ say quá. Ta gọi mãi mà ngươi có nghe đâu."

Hồng Thanh ngạc nhiên. Hắn ngủ say lắm à? Hắn nhớ cả đêm qua hắn có ngủ được đâu. Bình thường nằm trên giường ấm đệm êm đã quen, hôm qua nằm trên một đống rơm rạ khiến hắn khó chịu không sao ngủ nổi. Rốt cuộc đã ngủ luôn từ lúc nào.

"Ngươi đổi áo đi. Ngươi mặc thế này mà ra ngoài sẽ bị xem là ăn trộm đó."

"Ta mặc đồ của ta thì sao lại bị xem là ăn trộm?"

"Ngươi là ăn mày, sao lại có được cái áo mắc tiền đó. Cho dù thực sự là ngươi được người ta cho thì cũng không có ai tin đâu."

"..." Nói cũng đúng.

"Bộ đồ cũ của ngươi đâu? Lấy ra thay đi, rồi đem cái áo này bán đi. Giữ lại thêm rắc rối lại chẳng có cái ăn."

"Nhưng đồ của ta bị người khác xé rách rồi. Không thể mặc được."

"... Cho nên y mới cho ngươi cái áo đó để đền bù hả? Cũng phóng khoáng thật đó. Vậy thì nhanh chóng bán đi lấy tiền mua đồ ăn. Ta đói lắm rồi."

"..." Ta cũng thấy đói.

"Dù sao cũng không thể mặc như vậy ra ngoài. Đợi đó, ta đi kiếm đồ cho ngươi mặc."

Hồng Thanh nhìn lại cái áo mình đang mặc. Nhìn chất liệu của nó đúng là đồ đắt tiền nhưng cũng có khác gì so với những bộ đồ mà hắn đã mặc ở kiếp trước đâu. Mặt hắn méo xệch. Lần đầu tiên trong đời hắn trải nghiệm cảm giác có đồ trên người mà không thể mặc.

Bà lão ra ngoài một lúc rồi quay về đưa cho hắn một bộ y phục tầm thường lại rách rưới, chắp vá lung tung. Hắn ngay lập tức cự nự:

"Đồ rách như vậy sao ta mặc được?"

"Không phải đồ cũ của ngươi cũng rách còn gì. Cái này còn lành hơn đồ của ngươi đó. Mặc tạm đi rồi đi mua đồ khác mặc."

Vậy là Hồng Thanh đành nuối tiếc cởi bỏ chiếc áo đang mặc.

...***...



"Tiểu tử, đi thôi." Bà Lý vừa nói vừa lôi xềnh xệch Hồng Thanh ra khỏi cửa hàng quần áo. "Ta nói đi thôi mà."

"Bà bị sao vậy hả? Ta nói rồi. Cái áo đó ít nhất cũng phải một lượng bạc tương đương với một nghìn hai trăm văn tiền, vậy mà lão đó trả có một nghìn văn bà cũng lấy. Bà bị điên à?"

"Tiểu tử, ta không biết ngươi làm cách nào biết được giá trị chính xác của cái áo đó như vậy. Nhưng chúng ta là ăn mày. Nếu cứ cầm cái áo đắt tiền này lang thang khắp nơi dễ bị nhầm là ăn trộm lắm đó. Chịu thiệt một chút còn hơn là không có tiền."

Bà ấy nói không sai nhưng mà hắn vẫn rất ức chế. Vì cái gì mà một công tử giàu có như hắn bỗng chốc biến thành ăn mày, phải đi bán áo kiếm đồ ăn thế này chứ?!

"Thôi được rồi. Có tiền rồi thì đi ăn mì thôi. Ta đói lắm rồi."

Bị bỏ đói từ tối qua đến giờ khiến Hồng Thanh đói đến cồn cào. Mì vừa tới đã vồ tới gắp liên tục xém chút thì nghẹn. Ngược lại bà lão ăn rất từ tốn như thể việc nhịn đói đã thành thói quen rồi vậy.

"Phải rồi. Bà tên là gì?" Ăn no nê rồi Hồng Thanh mới nhớ ra mình chưa biết tên bà lão.

"Bình thường cho dù lúc ngươi không tỉnh táo thì cũng nhớ ra tên của ta. Sao bây giờ lại quên rồi?"

"À thì… bị điên thì việc nhớ nhớ quên quên chẳng phải là rất bình thường sao?"

Bà lão nhìn Hồng Thanh một lúc, không hiểu đang suy nghĩ gì. Sau đó mới đáp lời:

"Ta họ Lý. Ngươi vẫn thường gọi ta là lão Lý."

"Ừm. Lão Lý. Ta nhớ rồi."

"Ngươi đến tên của ta mà còn quên, thế có nhớ tên của mình không?"

Hắn sựng lại một hồi rồi đáp:

"Ta… tên Hồng Thanh. Phương Hồng Thanh."

...***...

"Đã hai ngày trôi qua vẫn chưa tìm thấy?" Châu Tử Hằng tức giận đập bàn. "Có một việc cỏn con như vậy còn không làm được. Ta nuôi các ngươi có ích gì?!"

"Xin chủ tử bớt giận! Chủ tử không nhớ mặt cô ta nên … thực không dễ tìm..."

"Lúc đó trời tối như thế ta làm sao thấy được."

Tử Hằng ôm đầu. Hắn bình tĩnh lại mới thấy mình không nên nóng giận như vậy. Đến mặt của người ta hắn còn không nhớ thì bảo dễ tìm thế nào được.

"Thôi được rồi. Cứ để thuận theo tự nhiên đi. Chuyện ở đây đã xong, chúng ta quay về cung thôi. Nếu còn trì hoãn thêm Thẩm Minh Hiên sẽ lại giáo huấn trẫm một bài cho xem."

Lập tức ảnh vệ quỳ xuống cùng hô:

"Cung nghênh thánh thượng hồi cung!"

"Được rồi. Đứng lên hết đi!"

Châu Tử Hằng hiện tại là đương kim hoàng đế của Vạn Lịch quốc. Hắn lên ngôi từ năm mười sáu tuổi và trị vì đến giờ đã hai năm. Hơn hai tháng trước hắn rời cung đi vi hành, để lại triều chính cho Thừa tướng Thẩm Minh Hiên lo liệu. Thẩm Minh Hiên đã đánh tiếng gọi hắn trở về từ một tháng trước nhưng vì việc chưa xong nên hắn còn nán lại. Bây giờ thì không thể không về nữa.

Điều luyến tiếc duy nhất của hắn là không tìm được cô nương mà hắn đã vô tình cưỡng bức đêm hôm đó. Tuy rằng là hắn bị trúng xuân dược khiến mất đi lí trí nhưng hắn vẫn phải chịu trách nhiệm. Hắn muốn đưa cô ấy về cung phong làm mỹ nhân để bù đắp cho tội lỗi mà hắn gây ra. Nhưng hắn lại không nhớ được gương mặt người ta. Đêm tối là một phần nhưng nguyên nhân chính là do hắn bị trúng xuân dược, đầu óc không tỉnh táo nên trí nhớ rất mơ hồ. Tất cả những gì hắn nhớ được là giọng rên rỉ của nàng ấy nghe trầm hơn so với những nữ nhân bình thường. Có lẽ là người đó bị cảm.

"Bố trí người ở lại tiếp tục tìm cho ta."

Bao lâu cũng được. Nếu có chút manh mối nào hắn sẽ quay lại tìm nàng ấy.

*Ngươi có tìm đến mùa quýt cũng chẳng ra vì vợ ngươi chả phải nữ nhân.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.