Theo như kết quả mà Danh Thần điều tra được thủ phạm bắt Phi Diên là hoàng tử Trịnh Y Vân của Kình Thương quốc, ngoài ra còn có công chúa Y Na đi cùng. Quân lính đem theo khoảng năm mươi người. Xét về lực lượng hai bên là khá tương quan nhưng vì kẻ địch đang giữ con tin nên Tử Hằng không dám manh động.
Sau khi dỗ được cho Hồng Thanh ngủ, Tử Hằng sắp xếp mọi việc một chút rồi đem theo vài người tới chỗ Danh Thần.
Phi Diên từ lúc tỉnh dậy vẫn hay khóc. Thằng bé không chịu ăn gì cả, cứ liên tục khóc đòi cha. Y Vân tức giận, mấy lần muốn đánh thằng bé đều bị Y Na kiên quyết cản lại. Y Na rất kiên nhẫn dỗ đứa bé. Phi Diên biết mình được Y Na bảo vệ nên vẫn luôn dựa dẫm nàng mỗi khi nhìn thấy mặt Y Vân.
"Điện hạ, có người của Vạn Lịch quốc tới tìm. Y tự xưng là Châu Tử Hằng."
Y Vân kinh ngạc đứng bật dậy. Châu Tử Hằng lại có thể vì đứa bé đó mà tự mình đến đây.
Y Vân đi rồi Phi Diên kéo tay Y Na nói:
"Cô cô, Hằng thúc của con đến đón con đấy. Cô cô thả con ra có được không? Con sợ vị thúc thúc kia sẽ giết con mất."
Y Na khá ngạc nhiên khi nghe cậu bé gọi Châu Tử Hằng là Hằng thúc. Cô cứ nghĩ phải gọi là cha mới đúng.
"Ta rất tiếc không thể thả con ra được. Nếu phát hiện ra con trốn mất thúc ấy sẽ giết con đấy."
"Nhưng… hức… con muốn về nhà. Ở đây con sợ lắm. Con muốn gặp cha con."
Y Na ôm cậu bé vào lòng vỗ về. Ngay từ đầu cách làm của huynh ấy cô đã không tán thành. Kình thương quốc thua trên chiến trường là do chúng ta quá yếu, sao có thể đi làm chuyện hèn mạt như thế này. Bởi vì huynh ấy nhất quyết muốn đi nên cô mới nằng nặc đòi đi theo. Huynh ấy là người thân duy nhất của cô, cô sợ huynh ấy sẽ xảy ra chuyện không may. Dù sao làm một việc như vậy với hoàng đế của Vạn Lịch quốc lại ngay trên đất nước của người đó sao có thề không gặp nguy hiểm được. Ngay bây giờ cô thực sự rất lo lắng. Hoàng đế của Vạn Lịch quốc đã tìm đến đây rồi, lại còn là đích thân đến. Cô có linh cảm không lành.
"Ta không thể đưa con về nhưng ta sẽ tìm cách nói cho Hằng thúc của con biết con đang ở đây nhé! Được không?"
"Vâng, cô cô."
Y Na hôn nhẹ lên trán đứa né. Dù thế nào cô cũng sẽ bảo vệ nó thật an toàn.
...***...
Theo lệnh của Trịnh Y Vân, Tử Hằng chỉ có thể một mình đi vào trong đại bản doanh của hắn ta. Khi đối mặt với nhau bên trong phòng rồi Y Vân vẫn cảm thấy khó tin vào mắt mình. Hắn không nghĩ rằng Tử Hằng có thể chấp nhận làm đến mức này chỉ vì một thằng bé không phải con ruột của mình, hơn nữa còn làm theo mọi yêu cầu của hắn, không suy nghĩ. Y Vân tiến đến gần Tử Hằng, đối diện với gương mặt lạnh lùng, điềm tĩnh của vị hoàng đế Vạn Lịch quốc, mỉm cười nói:
"Ngươi có vẻ bình tĩnh quá nhỉ. Một mình vào trong lòng địch, còn không được mang vũ khí. Ngươi không sợ ta lật lọng giết ngươi ngay tại đây sao?"
"Sợ ngươi thì ta cũng có thể làm được gì đây? Dù sao ta cũng đã bước chân vào nơi này tức là đã chấp nhận mọi rủi rở có thể xảy đến rồi."
"Ngươi làm ta tò mò đấy. Làm ta không thể không nghi ngờ thằng bé kia chính là con ruột của ngươi."
"Ta cũng mong thế lắm nhưng tiếc là không phải. Nhưng ta rất yêu quý thằng bé giống như là con ruột của ta vậy."
Y Vân vẫn rất nghi ngờ. Muôn đời các vị hoàng đế đối với con cái không phải luôn rất lạnh lùng và thiếu tình cảm hay sao? Đối với một đứa trẻ không có máu mủ gì vậy mà còn đối tốt với nó hơn cả con ruột. Sâu trong lòng Y Vân không khỏi có cảm giác ghen tị.
"Ta nghe nói ngươi tự mình đến đây là có điều kiện muốn thương lượng với ta?"
"Đúng vậy. Ta muốn dùng bản thân mình đối cho đứa bé kia. Các ngươi thả nó ra, ta sẽ đi cùng các ngươi."
Trịnh Y Vân kinh ngạc không thôi. Hắn còn tưởng là mình nghe nhầm.
"Ngươi nói muốn đổi mạng cho đứa bé đó? Là thật sao?"
"Dĩ nhiên là thật. Ngươi nghĩ ta chấp nhận một mình bước vào nơi này là gì chứ? Mục đích chính là như vậy?"
Trịnh Y Vân phá lên cười.
"Ngươi nghĩ ta bị ngốc hay sao mà tin vào lời này của ngươi? So với việc ngươi trả lại hai thành trì mà các ngươi đã lấy của bọn ta, thì việc ngươi tự mình giao tính mạng của bản thân cho bọn ta mới càng điên khùng hơn đấy. Ngươi chẳng lẽ quên mất bản thân là một hoàng đế hay sao?"
"Ta không quên. Nhưng ta nghĩ đứa trẻ đó không liên quan gì đến chuyện này. Nếu đã không liên quan thì tốt nhất nên thả cho nó đi. Ngươi làm hại đến một đứa trẻ con năm tuổi không cảm thấy lương tâm cắn rứt sao?"
Trịnh Y Vân nghiêm mặt nhìn Tử Hằng. Hắn không thể tin được Tử Hằng lại có thể liều lĩnh, không, phải nói là điên rồ mới đúng. Hành động của y không khác gì đang giao một nửa đất nước mình cho kẻ địch còn gì. Không lẽ đang giở trò gì đó sau lưng hắn?
"Ngươi không cần phải nhìn ta như thế. Nếu nghi ngờ thì tại sao không cho người đi kiểm tra đi? Nhưng ta vẫn mong ngươi trước đó cho thả thằng bé ra đi. Cha ruột của nó đang phát điên ở ngoài kia kìa. Ta đang ở trong tay các ngươi rồi thì còn có thể làm được gì. Nếu vẫn lo ta chạy mất thì các ngươi có thể trói lại."
"Thái độ tự tin của Tử Hằng khiến Trịnh Y Vân nghi ngờ vô cùng nhưng hắn không thể phủ nhận một điều lời Tử Hằng nói hoàn toàn có lý. Hoàng đế của Vạn Lịch quốc đang ở đây thì những kẻ ở bên ngoài kia hoàn toàn không dám làm gì. Thật không hiểu nỗi hành động này của Tử Hằng. Không lẽ y bị điên thật rồi?
"Được rồi. Muội muội của ta cũng suốt ngày than thở bên tai ta khiến ta phiền muốn chết rồi. Ta cũng không muốn làm khó một đứa trẻ con. Người đâu? Đem thằng bé kia ra đây!"
Một chốc sau, Y Na dắt tay Phi Diên đi từ trong phòng ra. Vừa nhìn thấy Tử Hằng, thằng bé đã lao vào lòng hắn oà khóc. Tử Hằng ôm chầm lấy Phi Diên, ôm rất chặt. Hắn lo lắng cho nó muốn phát điên. Sau khi kiểm tra cẩn thận cho Phi Diên phát hiện thằng bé không có thương tích gì hắn mới xoa đầu nó và dịu dàng nói:
"Diên nhi ngoan, về với cha con đi. Hắn lo lắng cho con lắm đấy!"
"Vâng. Thúc đưa con đi đi."
"Ta hiện tại chưa thể đi được. Ta còn có việc cần bàn với mấy người ở đây. Con ra trước đi. Danh Thần đang đứng đợi ở ngoài đó."
Nghe tới cái tên Danh Thần, hai mắt thằng bé đã sáng lên nhưng khi nghe bảo Tử Hằng sẽ ở lại, nó vội nắm lấy tay Tử Hằng nói:
"Không được. Bọn họ là người xấu. Thúc đừng ở lại đây. Đi cùng con đi!"
Tử Hằng hôn nhẹ lên trán của Phi Diên, mỉm cười nói:
"Con phải tin vào Hằng thúc của con chứ. Ta sẽ không sao đâu. Ta nhất định sẽ tới tìm con mà. Ra ngoài đợi ta một lúc nha!"
Thấy Phi Diên vẫn phụng phịu không chịu đi, Tử Hằng nói tiếp:
"Cha con đang bị thương, sức khoẻ không tốt lắm đâu. Con thay ta chăm sóc tốt cho hắn được không?"
"Cha con bị thương sao? Vậy con sẽ đi ngay. Nhưng thúc phải hứa với con nhất định phải ra ngoài đấy."
"Chắc chắn mà. Ta hứa."
Để chắc chắn Phi Diên còn bắt Tử Hằng phải móc nghéo thề nữa. Tử Hằng bật cười làm theo lời nó. Đứng bên cạnh chứng kiến màn chia tay mùi mẫn này Trịnh Y Vân cũng thấy rất cảm động. Tự nhiên trong lòng lại dâng lên chút cảm giác tội lỗi. Đợi Phi Diên được Y Na đưa ra ngoài rồi Y Vân mới quay qua nói với Tử Hằng:
"Ngươi nói với thằng bé chắc như đinh đóng cột cứ như là mình có thể ra ngoài được vậy. Không lẽ có âm mưu gì?"
"Cũng phải trấn an nó chứ nếu không nó sẽ không chịu đi."
"Tự dâng bản thân mình cho bọn ta như thế này không có kèm theo điều kiện nào nữa sao?"
Tử Hằng chớp chớp mắt vài cái rồi đáp:
"Có. Ngươi phải để yên cho các thuộc hạ của ta."
"Ta có hoàng đế của bọn chúng ở trong tay rồi ta còn đụng đến chúng làm gì."
Y Vân nhìn Tử Hằng một hồi mà không thấy y không đưa ra thêm điều kiện gì. Người của hắn chạy vào báo thuộc hạ đang đứng bên ngoài nhưng cách khu vực này khá xa, không có khả năng gây ra nguy hiểm gì. Y Vân nghĩ tên hoàng đế này không lẽ điên thật?
"Ngươi có đoán được ta sẽ làm gì với ngươi không?"
Tử Hằng rất tự nhiên ngồi xuống ghế rồi đáp:
"Chắc là đưa ta qua biên giới về Kình Thương quốc của các ngươi rồi dùng mạng của ta uy hiếp triều đình Vạn Lịch quốc một vài điều kiện nào đó."
"Vậy mà ngươi không lo sợ gì sao?"
"Đã nằm trong tay ngươi rồi ngươi muốn làm gì thì làm. Ta lo sợ cũng có thay đổi được gì đâu. Điều duy nhất ta quan tâm là Diên nhi của ta có được an toàn hay không thôi."
Vì một đứa bé không chút máu mủ mà bỏ mặc sự an nguy của cả đất nước. Đúng là không hiểu nổi. Y Vân lắc đầu ngồi xuống.
"Ta khát quá. Cho ta chút rượu uống đi. Phải là loại thượng hạng đấy."
Y Vân nhíu mày. "Ngươi đang là con tin mà cứ như đang đi nghĩ dưỡng ấy nhỉ."
"Ta dù gì cũng là hoàng đế của một đất nước đấy. Xin chút rượu của các ngươi cũng keo kiệt với ta vậy sao?"
Biết bản thân nói không lại Tử Hằng, Y Vân phất tay ra hiệu cho người hầu mang rượu lên. Đặt trước mặt Tử Hằng một bình rượu nhỏ.
Tử Hằng ngửi thôi cũng biết là rượu quý. Hắn rất tự nhiên cầm cả bình rượu lên uống cứ như mâý người thô lỗ, ít học vậy khiến Y Vân ngạc nhiên.
"Khụ khụ!" Đột nhiên Tử Hằng bịt miệng ho dữ dội sau đó nôn ra một búng máu.
"Ngươi… vậy mà dám hạ độc ta?"
Y Vân kinh hoàng đứng bật dậy. Hắn không có làm thế. Hắn có điên đâu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]