Hồng Thanh tuy mới uống có hai ngụm rượu nhưng có lẽ do cơ thể mới chưa quen với việc uống rượu nên đầu đã có cảm giác lâng lâng, chóng mặt rồi. Hắn nghe Danh Thần hỏi gì đó nhưng nghe không rõ lắm, quay qua hỏi lại:
"Ngươi mới hỏi gì cơ?"
Danh Thần nhận ra mình hành động không đúng, vội nói:
"Không có gì đâu. Ta là nói ngươi có nỗi khổ gì cứ nói ra đừng nên giữ trong lòng."
Hồng Thanh cười: "Làm sao mà có thể nói ra hết được chứ? Không thể đâu. Bí mật này ta chỉ có thể giấu trong lòng, không thể nói với bất kì ai."
Nói xong Hồng Thanh gục đầu vào vai Danh Thần rồi dần chìm vào giấc ngủ. Danh Thần kéo nhẹ y vào lòng để y ngồi vững một chút. Tay gạt đi tóc mái của Hồng Thanh đang bung xoã, Danh Thần biết y hiện tại đã ngủ say, không hay biết những gì hắn đang nói và làm. Danh Thần lúc này mới dám nói thật những gì mình nghĩ:
"Giá như người mà ngươi thích là ta, ta sẵn sàng từ bỏ tất cả để đưa hai cha con ngươi đi thật xa khỏi nơi này, để hai người không phải chịu bất kì tổn thương nào nữa. Nhưng người mà ngươi thích lại là chủ nhân. Ta hết hi vọng rồi. Nhưng ta vẫn sẽ bảo hộ cho ngươi và Diên Diên thật tốt. Ta sẽ làm bằng hữu tốt lắng nghe mọi tâm tư của ngươi. Cho nên nếu có tâm sự gì đừng ngại đến tìm ta."
Danh Thần hôn nhẹ lên trán Hồng Thanh. Sau đó thư thả vừa ngắm nhìn bầu trời vừa uống rượu.
...***...
Hai ngày sau đó Hồng Thanh liên tục lẩn trốn Tử Hằng. Biểu hiện rõ đến mức tất cả mọi người đều có thể thấy. Cho dù hai người có ở cạnh nhau Hồng Thanh cũng sẽ cố ý không nói chuyện với Tử Hằng. Tử Hằng biết rõ tại sao y lại làm vậy, cho nên đợi đến tối hắn mới kiên quyết kéo Hồng Thanh ra bên ngoài nói chuyện.
"Nếu ngươi không muốn nhận phần tình cảm này của ta vậy thì ta sẽ không nhắc lại chuyện này nữa. Nhưng ít nhất hãy để ta tiếp tục được chăm sóc cho ngươi và Diên nhi được không? Đừng làm như thể chúng ta là người xa lạ như vậy."
Hồng Thanh cũng biết mình làm như vậy có phần hơi tiêu cực. Nếu không muốn nhận phần tình cảm của Tử Hằng thì cứ nói thẳng với y là được, nhưng hắn sợ với tính cách của Tử Hằng sẽ không chấp nhận, cũng sợ bản thân mình không nỡ nhẫn tâm cắt đứt nên mới quyết định làm thế này.
"Diên nhi đã nhận ngươi làm cha nuôi dĩ nhiên ngươi có quyền chăm sóc nó. Ta cũng chưa bao giờ nói không được. Còn chuyện của chúng ta, trước giờ như thế nào thì cứ giữ nguyên như vậy đi."
Hồng Thanh nói xong liền bỏ đi. Tử Hằng cảm thấy rất khó chịu và bực bội. Hắn còn chưa nói thật với Hồng Thanh hắn là hoàng đế mà y đã có phản ứng dữ dội như vậy rồi. Nếu hắn nói thật thì có phải y sẽ dứt khoát ôm con bỏ đi luôn không? Hắn là hoàng đế, là thiên tử, mà không thể làm được những gì mình muốn làm. Hiện tại lúc này hắn mới sâu sắc hiểu được tại sao phụ hoàng lại quyết tâm rời khỏi cuộc sống xa hoa nơi cung cấm để sống một cuộc sống thường dân. Người có lẽ vẫn luôn sống rất hạnh phúc.
Hồng Thanh là người mà hắn yêu thương, Phi Diên là đứa con trai mà hắn đã nhận định. Hắn là hoàng đế mà còn không thể đưa được họ về bên cạnh mình, không thể bảo hộ được cả hai chu toàn thì cái ngôi vị cao cao tại thượng đó hắn cũng không muốn làm nữa. Đã quyết tâm như thế Tử Hằng tự tin bước theo Hồng Thanh. Chỉ cần Hồng Thanh còn có tình cảm với hắn thì chắc chắn hắn sẽ có cách để y tình nguyện đến bên cạnh mình.
***
"Cha với cha nuôi giận nhau à?" Phi Diên kéo tay áo Hồng Thanh hỏi.
"Không có. Bọn ta vẫn bình thường mà."
"Cha đừng có lừa con. Cha với cha nuôi bình thường ở cùng nhau lúc nào cũng cãi nhau, không thì cũng trêu chọc nhau cho đến khi người kia tức giận bỏ đi thì thôi. Còn bây giờ thì yên bình quá mức."
Hồng Thanh nghe mà buồn cười. Không ngờ Phi Diên còn nhỏ vậy mà quan sát thật tinh tế. Giờ hắn mới biết trong mắt mọi người hắn và Tử Hằng trong quan hệ bình thường chính là như thế.
Hắn xoa đầu thằng bé, nói: "Chuyện người lớn, con không hiểu được đâu. Nhưng hiện tại bọn ta vẫn rất ổn. Thật đấy! Hai người cứ cãi nhau hoài đâu có tốt."
"Nhưng con không thấy ổn chỗ nào cả. Bình thường cho dù hai người cãi nhau con vẫn thấy cha cười nhiều hơn, còn bây giờ lúc nào cũng thấy cha buồn cả."
Hồng Thanh sựng người. Hắn đã thể hiện điều đó rõ đến như thế sao? Hắn cứ nghĩ bản thân đối với chuyện của Tử Hằng sẽ có thể nhanh chóng gạt qua một bên. Lúc nào hắn cũng cố gắng gồng mình lên tỏ vẻ mọi chuyện rất bình thường. Nhưng xem ra chuyện đó ảnh hưởng đến hắn nhiều hơn hắn nghĩ. Giờ nghe những lời của Phi Diên nói tự nhiên hắn lại rất muốn khóc.
"Cha, cha với cha nuôi làm hoà đi. Con không thích hai người như thế này chút nào."
Hồng Thanh xoa đầu Phi Diên rồi ôm chặt con vào lòng.
"Ta biết rồi."
Tử Hằng rất tốt, rất yêu quý Phi Diên. Nếu có thể hắn cũng muốn sống một nhà ba người như thế này mãi mãi, cho Phi Diên một gia đình thực sự. Nhưng tại thân phận đặc thù của hắn, hắn sợ bí mật chuyện mình là song tính lộ ra thì không chỉ hắn mà Phi Diên cũng sẽ bị người đời chỉ trỏ, trêu ghẹo. Hắn rất sợ nhìn thấy cảnh đó, càng không muốn Tử Hằng nhìn hắn như nhìn một con quái vật, một dị nhân.
Hồng Thanh tự cười chính mình. Bản thân hoá ra lại để ý đến ánh nhìn của Tử Hằng đến như vậy. Hắn không phải chỉ là thích đơn thuần. Hắn hình như đã đem cả trái tim tặng cho người đó luôn rồi. Vậy thì phải làm sao? Mỗi ngày cứ phải giáp mặt Tử Hằng trong hoàn cảnh như thế này hắn không thể chịu nổi.
...***...
Từ sau khi phát hiện ra chuyện về cuốn thoại bản kia, Tử Hằng đã sai Mộ Văn đi mua hết toàn bộ các thoại bản viết về bọn hắn bán ở bên ngoài rồi đem đốt sạch. Thậm chí Mộ Văn còn tìm đến tận tác giả của các thoại bản đó đập cho một cục tiền yêu cầu không được viết về bọn hắn nữa, nếu không sẽ giết.
Các cô gái biết Tử Hằng làm mạnh tay như vậy cũng không còn dám ríu rít trò chuyện với Hồng Thanh như mọi khi, mỗi lần gặp Tử Hằng đều cố gắng tránh đi. Sau khi vết thương của Hồng Thanh bình phục kha khá, đã có thể tự mình đi lại và tắm rửa, bọn họ quyết định xin nghỉ việc. Trước khi đi, bọn họ nói với Hồng Thanh:
"Phương công tử, bọn ta biết tâm trạng của công tử lâu nay không tốt, dù sao sức khoẻ của người cũng đã bình phục rất nhiều, có muốn theo bọn nô tì ra ngoài thay đổi tâm trạng chút không?"
Nghe vậy hai mắt Hồng Thanh sáng rực lên. Hơn nửa tháng rồi hắn suốt ngày chỉ quanh đi quẩn lại trong căn phòng của mình, cùng lắm thì đi vài bước ra ngoài sân, không được đi đâu xa, chân của hắn đã sắp mọc rêu luôn rồi. Đúng lúc bản thân đang muốn tránh mặt Tử Hằng một lúc, hắn ngó xung quanh không thấy ai ở gần liền nhỏ giọng hỏi:
"Ta rất muốn ra ngoài nhưng sợ Tử Hằng không cho. Các ngươi có cách nào không?"
Các cô gái đều là những người có trực giác rất nhạy bén. Bọn họ đều nhìn ra giữa Tử Hằng và Hồng Thanh đang có khúc mắc không dễ gì hoá giải, cũng nhìn ra Hồng Thanh rõ ràng có tình cảm với người kia nhưng cố ý lẩn tránh. Bọn họ muốn giúp đỡ một điều gì đó, ít ra là giúp tâm trạng Hồng Thanh được khá hơn.
"Cách thì có nhưng công tử phải chịu thiệt một chút. Hiện tại Châu đại nhân không có ở nhà, đây là thời cơ tốt nhất. Lát nữa khi tỷ muội bọn ta rời khỏi đây, công tử cũng giả trang thành một trong số bọn ta đi lẫn vào. Lính canh ở ngoài sẽ không phát hiện ra được đâu."
"Ý các ngươi là bảo ta cải trang làm nữ nhân?"
"Đúng vậy. Đó là cách nhanh nhất. Nếu công tử không muốn thì để bọn nô tì nghĩ cách khác."
"Không sao. Giả nữ thôi mà. Ta làm được."
Vậy là các cô gái cùng đưa Hồng Thanh vào phòng rồi đóng cửa lại. Tầm một nén nhang sau, cửa phòng bật mở, năm cô gái từ bên trong phòng đi ra, tay nải đều đã sẵn sàng.
"Các ngươi cảm thấy ta mặc như vậy ổn chứ? Sẽ không bị nhận ra chứ?" Trước khi đi Hồng Thanh vẫn lo lắng hỏi. Đây không phải là lần đầu tiên hắn giả nữ nhưng nếu để bị phát hiện thì chắc chắn sẽ bị nhốt trong nhà không thể đi đâu được nữa.
"Công tử yên tâm. Đẹp lắm. Không lộ được đâu."
"Ta đã biết là công tử mặc y phục của nữ nhân sẽ rất đẹp mà, còn đẹp hơn cả bọn ta nữa."
"Công tử yên tâm cứ đi vào giữa bọn ta đi."
Bốn cô gái kẹp Hồng Thanh ở giữa cùng nhau đi ra ngoài. Dáng người Hồng Thanh khá nhỏ nhắn, chỉ cao to hơn các cô ấy một chút, khi mặc y phục nữ nhân nếu không nhìn kỹ sẽ không ai nhận ra có sự khác biệt. Điều khiến lính canh bên ngoài kinh ngạc duy nhất là từ lúc nào tiểu viện tuyển được cô nương xinh đẹp nhường này làm việc mà họ không hay biết.
"Còn không phải sợ ánh mắt háo sắc của mấy huynh cứ nhìn chằm chằm vào muội muội ta nên khi con bé được tuyển vào bọn ta đã bắt nó phải cải trang nam nhân nên các huynh không biết là phải thôi."
"Sao hả? Nhìn có quen không?"
Ngày thường có bao nhiêu người làm là nam đi qua đi lại cái cửa này, người nào cũng từa tựa nhau, bảo bọn họ nhớ mặt chi tiết từng người e cũng khó. Để kiểm soát và cũng không để kẻ lạ lọt vào trong bất kì ai cũng phải mang theo một cái thẻ tên. Dĩ nhiên các cô gái muốn đưa Hồng Thanh ra ngoài đã chôm một cái thẻ, còn cố tình chôm từ một người có gương mặt na ná với Hồng Thanh nên lính canh không phát hiện ra có gian lận. Bọn họ cứ vậy thuận lợi ra ngoài, còn được các anh lính canh nhiệt tình chào tạm biệt.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]