Yến tiệc được tổ chức để thiết đãi các vị khách đã vượt ngàn dặm xa xôi đến tham gia cuộc đi săn. Hoàng đế không chủ trì mà thay vào đó là thế tử thân vương cũng không ai dám ý kiến gì. Bọn họ đều biết rõ chuyện xảy ra ở trường săn, cũng biết hoàng đế yêu thương vị nam phi này nhiều như thế nào. Bọn họ chỉ thấy ngưỡng mộ hai người bọn họ mà thôi. Có không ít người đến chỗ thế tử Mộ Văn hỏi thăm tình hình của vị nam phi bị thương kia.
"Lan phi hôm nay có vẻ vui nhỉ?" Uyển Dư đột nhiên nghiêng người nói nhỏ với Lan phi ngồi bên cạnh.
"Không phải Hoà phi cũng vậy sao? Phương Hồng Thanh bây giờ sống chết chưa rõ. Sao lại không thể vui cho được."
"Người còn chưa chết kia mà. Cất công bày ra kế hoạch hoành tráng như vậy mà cuối cùng người ta vẫn còn sống thì chẳng phải là quá uổng phí hay sao?"
Lan phi lườm mắt nhìn Uyển Dư.
"Ngươi nói vậy là ý gì?"
"Ý trên mặt chữ đó. Chuyện của ngươi và thị vệ Tự Kỷ, đừng tưởng không có ai biết."
Lan phi nghe mà giật mình, đánh rơi luôn chiếc đũa đang cầm trên tay xuống đất. Gương mặt bàng hoàng kinh sợ như thể không tin nổi vào tai mình. Uyển Dư che miệng cười nhẹ.
"Xem kìa, trông Lan phi thất thố thế kia không sợ người khác nhìn vào sẽ nghi ngờ sao?"
Lan phi vội điều chỉnh trạng thái, lấy lại bình tĩnh. Cô ta vẫn ngồi ăn uống bình thường, miệng nói nhưng mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-sinh-con-cho-hoang-de/2775073/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.