Chương trước
Chương sau
Vào hai ngày trước khi diễn ra bữa tiệc chúc mừng khỏi bệnh của Hồng Thanh,…

Suốt ba tháng trời, Hồng Thanh phải dưỡng thương nên không đi ra khỏi cung, đã cảm thấy bí bách đến không thể chịu nổi. Ngay khi Khúc Viễn vừa thông báo có thể thoải mái vận động, Hồng Thanh lập tức năn nỉ Tử Hằng cho ra ngoài cung chơi, đưa cả Phi Diên đi cùng. Tử Hằng ban đầu nhất quyết từ chối vì hôm ấy hắn phải đến quân doanh thị sát nhưng vì Hồng Thanh năn nỉ dữ quá, thậm chí không ngần ngại bán sắc, hắn đành phải nhượng bộ nhưng với điều kiện phải để Tạ Chinh đưa theo hai thị vệ nữa cùng đi hộ tống.

Kể từ sau chuyện xảy ra ở trường săn ngày đó, Tạ Chinh vốn là tướng bên cạnh Đường Sâm chính thức được điều qua làm thị vệ cận thân cho Hồng Thanh. Tính cách Tạ Chinh vui vẻ, dễ gần, thích đùa nhưng khi đụng chuyện thì vô cùng nghiêm túc. Có một ưu điểm đặc biệt là Tạ Chinh cực khoẻ. Lần ở trường săn vì bảo vệ Hồng Thanh mà bị một mũi tên bắn vào ngực, chỉ chệch một chút là trúng tim. Thế mà chỉ chưa đầy ba ngày sau hắn đã phăm phăm đứng dậy đòi làm việc. Vì để tránh động đến vết thương của hắn mà Đường Sâm mới cử hắn đến Phượng Nghi cung bảo vệ cho Hồng Thanh dù nơi đó đã được bố trí thị vệ canh phòng nghiêm ngặt rồi.

Nơi đầu tiên mà Hồng Thanh muốn đến nhất sau khi rời khỏi cung là Hội thơ Cảnh Minh bên bờ sông cùng tên. Hồng Thanh không phải là người thích thơ lắm. Hắn thích đến Hội thơ này đơn giản vì nghe nói ở đây có cây đào trăm tuổi. Có một đoàn ca vũ nổi tiếng hàng năm vẫn đến biểu diễn tại nơi này. Chỗ nào náo nhiệt Hồng Thanh đều rất thích.

Khi nghe ý định đó của Hồng Thanh, Tạ Chinh đã giật mình mà hoảng hồn. Hắn nói:

“Công tử, công tử làm thế nếu để thiếu gia biết được sẽ không vui đâu.”

(Vì để tránh bị người khác chú ý nên khi ở ngoài cung, Hồng Thanh đã yêu cầu tất cả mọi người đổi cách xưng hô, gọi hắn là công tử, còn gọi Tử Hằng là thiếu gia.)

“Ngươi không nói, ta không nói thì làm sao hắn biết được.”

“Thuộc hạ có thể không nói nhưng còn tiểu thiếu gia thì sao?” Tạ Chinh vừa nói vừa đánh mắt về phía Phi Diên.

“Không sao đâu. Thằng bé cũng thích náo nhiệt. Mấy nơi như này là nó thích nhất. Nếu nó dám nói ta sẽ không đưa nó đi.”

Tạ Chinh ngậm họng, không biết nói gì. Đã nghe Lục Ly nói qua về cái sự vô sỉ của vị nam phi này nhưng khi tận mắt chứng kiến vẫn khiến hắn khó tiếp nhận nổi. Thật không hiểu sao hoàng thượng lại có thể si mê y đến điếu đổ như thế.

Phi Diên quả thật rất hào hứng với những nơi náo nhiệt. Nghe hội thơ có tổ chức múa hát nó liền năn nỉ cha cho đi theo. Nó biết rõ nếu dám mở miệng khai ra với phụ hoàng chắc chắn sẽ bị cho ở nhà. Ngay lập tức đã giơ tay thề:

“Cha yên tâm. Con sẽ không nói gì với phụ thân đâu.”

Hội thơ Cảnh Minh hàng năm tổ chức một lần do một vị tiền bối nổi Danh giỏi thơ phú trong vùng chủ trì. Nghe nói năm nay người chủ trì là một vị đại học sĩ trong triều. Hồng Thanh không quan tâm lắm. Hắn chỉ chú ý đến cây đào trăm tuổi mọc bên bờ sông Cảnh Minh. Tán lá của nó rất rộng, thân cây to bằng ba vòng tay người ôm. Dưới tán cây người ta dựng một cái bục. Người chủ trì sẽ ngồi ở đó và ra đề.

Quy định của hội thi là người chủ trì sẽ ra một câu đối và mọi người sẽ dựa vào câu đối đó để làm thơ. Ai làm thơ hay và sát nghĩa nhất sẽ được nhận thưởng. Những phần thưởng của hội thơ rất phong phú và có giá trị. Đề thi càng khó thì phần thưởng đạt được càng lớn. Những người trúng giải thậm chí còn có cơ hội được giới thiệu cho các quan viên. Người xuất sắc còn được đề bạt lên triều đình. Cho nên hội thơ Cảnh Minh vô cùng có tiếng tăm ở kinh thành.

Ngay từ khi đến sông Cảnh Minh, Hồng Thanh đã chẳng để ý mấy đến cái hội thơ nổi tiếng đó. Từ đầu đến cuối hắn chỉ chăm chú nhìn ngắm cây đào trăm tuổi kia. Kiếp trước và cả sau khi trọng sinh hắn đều chưa từng thấy cây đào bao giờ nên khi nhìn thấy cảm giác rất phấn khích. Ngày hôm nay hắn mặc cho Phi Diên một chiếc áo khoác màu hồng nhạt, để thằng bé đứng cạnh cây đào nhìn như hoà lẫn vào trong cây vậy. Hắn cảm thấy tiếc là ở đây không có họa sĩ, nếu không hắn nhất định sẽ nhờ người đó vẽ lại khoảng khắc tuyệt diệu này.

“Cha, có vũ cơ kìa! Đẹp quá!”

Tiếng gọi của con trai khiến Hồng Thanh chú ý. Trên cái sân khấu nhỏ được dựng lên cạnh bục của vị chủ trì hội thơ, hắn nhìn thấy một vũ cơ đeo chiếc khăn mỏng che đi nửa gương mặt xinh đẹp đang nhảy múa. Trên người cô ấy choàng một tấm lụa mỏng dài màu đỏ. Lụa mỏng nương theo những bước nhảy, động tác múa thanh thoát, uyển chuyển nhìn hệt như nàng tiên hạ phàm. Ai nấy đều nhìn một cách say mê.

“Ta không biết ngươi cũng có thú vui tao nhã như này nha.”



Điệu vũ vừa kết thúc, giọng nói trầm thấp của nam nhân nghe vừa lạ lại vừa quen đột ngột vang lên sau lưng khiến Hồng Thanh giật mình. Hắn quay đầu lại nhìn và kinh ngạc.

“Tần Mạc? Sao ngươi lại ở đây? Không đúng. Ngươi đến Vạn Lịch từ lúc nào thế?”

Tần Mạc lúc này trên người vẫn còn mang một chiếc áo choàng dài màu xanh biển bao phủ gần như toàn bộ cơ thể. Chỉ mới qua ba tháng không gặp nhưng Hồng Thanh cảm giác như cậu ta lại cao thêm một chút. Trông bộ dáng cậu ta nhìn phong trần và trưởng thành hơn so với tuổi.

“Ta vừa mới tới hôm nay thôi. Nghe nói có hội thơ nên đến xem thử, và tình cờ trông thấy một người đến hội thơ mà chỉ chăm chăm chú ý đến cây đào.”

Hồng Thanh ngượng ngùng che miệng ho nhẹ. Tên nhóc này, một thời gian không gặp mà câu đầu tiên là nói xỏ mình.

“Ngươi thấy ta có phải là dạng thích thơ phú gì đâu. Ta đến đây chỉ để ngắm hoa thôi. Hoa đẹp là để cho người khác ngắm mà.”

“Ngươi không phải đoạn tụ sao? Cũng hứng thú ngắm nữ nhân múa?”

Hồng Thanh nhíu mày nhìn hắn đáp:

“Đoạn tụ thì không thể ngắm vũ cơ à? Đâu ra cái lý đó. Thế thái tử điện hạ thì sao? Không phải cũng đi xem vũ cơ?”

“Không. Dạo chơi thôi.”

Phi Diên vốn đang ngồi trên cổ của một thị vệ chơi với cành đào thì bất giác nhìn sang bên này. Nó thấy cha mình đang nói chuyện với một nam nhân khác liền vội vàng kêu người thả xuống rồi chạy tới ôm chầm lấy cha mình, nhìn người kia bằng ánh mắt rất không thiện cảm. Tần Mạc nhíu mày nhìn nó.

“Nhìn kiểu gì đấy, nhóc con?”

Nó không thèm trả lời mà hỏi ngược lại:

“Thúc… thúc là cái vị thái tử kia. Không phải đã đi rồi sao? Sao lại ở đây?”

Hồng Thanh ngạc nhiên liền mắng nó:

“Con nói chuyện kiểu gì vậy? Xin lỗi thúc ấy đi. Đó là biểu đệ của phụ thân con đó.”

Nhưng thái độ của Phi Diên cũng chẳng hề thân thiện hơn. Trực giác của con nít nói với nó rằng vị thúc thúc này có ý với cha của nó.

“Xin lỗi thúc.” Nó lí nhí nói, vẻ mặt rất không tình nguyện.

Tần Mạc cảm thấy khó hiểu. Tính ra hắn chẳng gặp thằng nhóc này được mấy lần, cũng không mấy khi nói chuyện. Từ lần đầu gặp nhau Phi Diên dường như đã không thích hắn. Lại còn cái kiểu ôm chầm lấy Hồng Thanh nhìn hắn đề phòng như sợ hắn bắt cóc cha nó đi vậy.

“Xin lỗi nha. Có lẽ hôm nay tâm trạng thằng nhóc không được vui. Ngươi đừng giận.”



“Không sao. Ta không chấp con nít.”

Phi Diên nhân lúc cha không chú ý liền lè lưỡi lêu lêu hắn. Tần Mạc lườm mắt nhìn. Thằng bé liền quay mặt đi. Tần Mạc thở dài một hơi. Hắn nghĩ Hồng Thanh nuôi đứa con này chắc vất vả lắm.

Sau khi điệu vũ kết thúc, theo bình thường thì sẽ có thêm một màn biểu diễn ca vũ tập thể nữa nhưng hôm nay đột nhiên lại không diễn ra. Người chủ trì nói vì một vũ cơ đột ngột bị trật khớp nên không thể biểu diễn được. Người chủ trì đổi một hình thức hoạt động khác. Nếu trong những người đang ở đây ai có thể hiến một màn trình diễn đặc sắc sẽ nhận được một món quà đặc biệt, nhưng món quà gì thì không tiết lộ.

“Không biết món quà là gì. Có ăn được không nhỉ?” Phi Diên rất tò mò.

“Tiểu điện hạ, đó chắc chắn không phải là thứ có thể ăn được đâu.” Tạ Chinh bật cười đáp.

“Sao lại không? Vẫn còn chưa biết đó là thứ gì mà.”

Hồng Thanh sờ cằm suy nghĩ một lúc rồi cúi xuống hỏi Phi Diên:

“Muốn biết nó là gì à? Để cha lấy cho con nha.”

“Cha sẽ lấy cho con sao? Con muốn.”

Những người xung quanh nghe mà giật mình.

“Công tử, người không lẽ… định lên đó biểu diễn sao?”

“Tại sao lại không thể? Các ngươi cho rằng ta không có khả năng?”

Ai nấy nhìn nhau không biết trả lời sao. Bọn họ thừa nhận vị nam phi này có nhiều tài lẻ nhưng để đem ra biểu diễn thì… vẫn còn xa lắm.

Tần Mạc cũng rất ngạc nhiên, liền hỏi:

“Ngươi định biểu diễn cái gì?”

“Múa.”

“Cái gì?”

Tất cả đều rất sửng sốt, hai mắt mở to cảm giác không thể tin nổi. Bọn họ nhìn Hồng Thanh từ đầu đến chân. Người nhỏ thó, hơi gầy một chút, nhìn cơ thể không cảm thấy không thuộc kiểu người hay nhảy múa. Như vậy cũng múa được sao?

Hồng Thanh mặc kệ ánh mắt không tin tưởng của những người kia. Cơ thể này của hắn tuy chưa từng múa nhưng cơ thể của kiếp trước thì có. Kiếp trước vì để quyến rũ thái tử điện hạ, hắn từng theo học một bài múa quạt ròng rã gần tháng trời. Rốt cuộc đến hôm biểu diễn, vị thái tử không thèm liếc mắt nhìn một lần đã bỏ đi. Còn những người khác chứng kiến toàn bộ ai cũng khen hắn múa rất đẹp. Hôm nay con trai hắn ở đây, điều kiện lại tốt như vậy, hắn rất muốn biểu diễn lại bài múa đó một lần nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.