Chương trước
Chương sau
Tử Hằng đã từng cho người tìm về huyện Nghi Xuân, nơi mà Hồng Thanh đã sống trước kia, tìm người đã đỡ đẻ cho y để hỏi rõ về tình huống sinh Phi Diên ngày đó. Sau khi biết chuyện Hồng Thanh xém chút thì mất mạng hắn đã nhất quyết không cho y sinh lần nữa dù bản thân Hồng Thanh cũng rất muốn sinh thêm một đứa. Phải bốn năm sau, khi Phi Diên được mười tuổi, Hồng Thanh năn nỉ ỉ ôi một thời gian dài Tử Hằng mới đồng ý nhưng với điều kiện Khúc Viễn phải tự mình giám sát và chăm sóc Hồng Thanh trong suốt quá trình y mang thai. Cẩn trọng hơn, gần đến ngày sinh của Hồng Thanh, Tử Hằng cho mời cả Hoa Thiên Vũ đang vi vu bên ngoài về cung. Hoa Thiên Vũ đã đến lẽ dĩ nhiên Châu Văn Phương và Ninh Cảnh Thần cũng trở về.

Hồng Thanh sinh vào nửa đêm. Khi đó Tử Hằng đang ngủ bên cạnh hắn đột nhiên bị tiếng rên rỉ của hắn làm cho bừng tỉnh. Vậy là đang nửa đêm yên lặng như tờ trong một chốc cả hoàng cung bừng sáng, nhộn nhịp còn hơn ban ngày. Đêm đó, Khúc Viễn đỡ đẻ cho Hồng Thanh sinh rất nhanh. Hắn mang song thai, sinh một nam và một nữ. Con trai đặt tên là Dư Minh, con gái đặt là Hi Văn. Hai đứa bé đều rất dễ thương và khỏe mạnh.

Phi Diên rất thích hai đứa em của mình. Ngày nào đi học cũng chạy về rất sớm để chơi với các em. Thanh Trúc bình thường rất ít biểu lộ cảm xúc, khi tiếp xúc với hai bé con cũng vui vẻ cười không ngừng.

“Đã yên tâm chưa? Ta đã nói là không sao mà.”

Tử Hằng không đáp ngay mà nhẹ nhàng hôn lên trán Hồng Thanh. Lần đầu tiên hắn chứng kiến một người hạ sinh một đứa trẻ như thế nào. Vì lần sinh trước Hồng Thanh đã sinh mổ nên lần này hắn cũng phải sinh mổ. Khi Hồng Thanh chuyển dạ, Khúc Viễn đã nhanh chóng gây mê cho hắn. Tử Hằng bị bắt ra khỏi phòng. Đứng ở bên ngoài hắn lo sợ vô cùng, trong đầu tưởng tượng đủ thứ linh tinh lại càng sợ hãi hơn. Chỉ đến khi nghe tiếng trẻ con khóc hắn mới thở phào nhẹ nhõm. Và lần này là những hai sinh linh.

“Ừm. Vất vả cho ngươi rồi. Cảm ơn, Thanh nhi.’

Sau bốn năm bị nhốt ở lãnh cung, sức khỏe của Lệ Hân vẫn không tốt hơn. Ngày nào bà cũng ôm con búp bê vải mà lầm tưởng là con trai mình, đi qua đi lại trong phòng hết ru ngủ rồi lại nói chuyện với nó.

Cứ tầm ba đến bốn ngày Tử Hằng lại đến thăm bà một lần. Hắn mang điểm tâm mà bà thích ăn đến và ngồi nhìn bà ăn hết chỗ điểm tâm đó rồi rời đi. Lệ Hân không nhận ra con trai mình, cứ nghĩ đó là tiểu thái giám hầu hạ mình ngày trước. Bà không để tâm đến hắn, chỉ lo ăn và chăm sóc cho con búp bê vải kia.

Bốn năm qua Hồng Thanh rất ít khi đến thăm bà. Một tháng có lẽ hắn đến một hoặc hai lần. Hắn đến thăm không phải vì hắn hết hận bà hay quan tâm đến bà. Hắn đến đơn giản chỉ để xem bà ta đã chết chưa. Sau tất cả những gì mà bà đã gây ra với gia đình của hắn thì việc hắn không muốn trả thù bà đã là tốt lắm rồi. Ngày hôm nay hắn cùng Tử Hằng mang hai đứa bé đến thăm bà. Lệ Hân vừa nhìn thấy hai đứa bé đã vui mừng reo lên:

“A Sinh và A Nguyệt phải không?”

Hồng Thanh nhìn sang Tử Hằng có vẻ không hiểu tại sao bà ấy lại gọi hai đứa trẻ như thế. Tử Hằng nói:

“Văn Sinh và Hiểu Nguyệt chỉ cách nhau có hai tháng. Hỏi còn nhỏ tụi nó cũng sêm sêm nhau, giống như hai đứa bé này vậy.”

Hồng Thanh nhìn Lệ Hân cười đùa vui vẻ với hai đứa con mình, quay qua Tử Hằng hỏi tiếp:

“Sao ta nghe nói mẫu hậu không thích Hiểu Nguyệt?”

“Đó là chuyện của sau này còn lúc Hiểu Nguyệt còn nhỏ xíu mẫu hậu cũng đối xử với nó rất tốt.”

Hồng Thanh nghĩ mình có thể hiểu. Đứa trẻ là sinh vật xinh đẹp và hồn nhiên nhất. Bất cứ ai khi nhìn thấy một đứa trẻ đều sẽ không nỡ ghét hay làm hại nó.

“Thỉnh thoảng cho hai đứa đến chơi với tổ mẫu của nó cũng được chứ?” Tử Hằng nắm lấy tay Hồng Thanh dịu dàng hỏi.



“Ừm. Dĩ nhiên là được.”

...***...

“Cô gái mà ta sắp xếp cho ngươi còn trẻ lắm, mới mười tám tuổi, vừa xinh đẹp lại hiền hậu, đảm đang. Người ta là để ý ngươi từ trước rồi nên ngươi mới có được cơ hội hiếm có này đó, phải cố gắng mà tận dụng.”

“Vâng. Cảm ơn tướng quân.”

Danh Thần cúi đầu cảm tạ, trong lòng khá là hồi hộp. Bốn năm qua hắn đã từng đi xem mắt mấy lần nhưng không lần nào thành công. Không hiểu tại sao lần nào cứ đến sát lúc hắn chuẩn bị đi xem mắt là lại gặp vấn đề. Ngoài trừ những lần Phi Diên gặp chuyện một cách rất tình cờ thì những lần khác là hắn bị gọi đi khi chuẩn bị xuất phát. Lúc hắn chạy đến nhận nhiệm vụ thì không thấy gì hoặc có khi chỉ là những việc không quá quan trọng đòi hỏi cần phải làm ngay, khiến đôi lúc hắn cảm thấy mình đang bị chơi khăm.

Hắn năm nay đã gần ba mươi, tuổi không còn trẻ nữa. Những người cùng lứa với hắn đều đã có gia thất, có con cái lớn cả rồi. Lần này may gặp được một người có ý với mình, hắn nhất định phải tận dụng cơ hội nếu không e là đến già hắn cũng không lấy được vợ.

“Ngươi nghĩ giúp ta xem có cách nào để cản Danh Thần lại không? Huynh ấy sắp đi mất rồi.” Phi Diên đang đứng núp lùm quan sát từ xa lo lắng hỏi Thanh Trúc đứng bên cạnh.

“Không phải bình thường ngươi rất thông minh lắm trò sao? Nghĩ không ra?”

“Lần trước hình như huynh ấy phát hiện ra ta giả bệnh lừa huynh ấy rồi. Lần này ta không thể dùng lại chiêu cũ, huynh ấy sẽ không tin.”

“Mấy lần trước chúng ta tìm người giả truyền tin Danh Thần đã bắt đầu nghi ngờ rồi. Sợ rằng cũng không thể sử dụng lại chiêu này.”

“Vậy chúng ta phải làm sao? Huynh ấy sắp đi rồi kìa.”

“Ta chịu thôi. Sao ngươi không nói thẳng với Danh Thần là ngươi không muốn huynh ấy đi xem mắt đi?”

“Ngươi nghĩ nếu nói ra thì huynh ấy sẽ tin ta mà không đi nữa sao?”

Thanh Trúc không biết phải trả lời thế nào.

Bốn năm trước khi Phi Diên nói với Danh Thần những lời đó cứ nghĩ đơn giản là có thể giữ được huynh ấy ở bên mình cả đời. Nhưng mãi đến sau này Phi Diên mới biết căn bản Danh Thần không hề hiểu hết những lời nó nói khi đó. Trong suy nghĩ của Danh Thần y mãi mãi sẽ ở bên cạnh chăm sóc và bảo vệ nó như ca ca đối với đệ đệ của mình, hoàn toàn không giống với suy nghĩ của nó với Danh Thần. Phi Diên nhận ra chỉ khi nào nó đủ lớn, có đủ sự tin cậy thì Danh Thần mới có thể tin những lời mà nó nói.

Thanh Trúc nhìn Phi Diên suy nghĩ một lúc rồi nói:

“Ngươi đừng lo lắng quá. Cứ để Danh Thần gặp cũng đã chắc gì có tình cảm với vị tiểu thư kia đâu.”

“Không đâu. Mấy lần trước huynh ấy đều bỏ lỡ nên huynh ấy rất trân trọng cơ hội lần này. Cho dù mới đầu chưa có tình cảm thì huynh ấy cũng sẽ gặp gỡ người đó thêm mấy lần. Lửa gần rơm lâu ngày kiểu gì chả bén. Ta còn nghe nói cô ta có cảm tình với huynh ấy từ trước nữa. Ngươi nghĩ huynh ấy sẽ bỏ qua một cơ hội như vậy sao?”



Thanh Trúc rất muốn hỏi nếu Danh Thần đã kiên quyết muốn thành thân như thế mà ngươi vẫn không muốn bỏ cuộc sao, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt suy tư của Phi Diên nó lại không muốn nói gì nữa. Nó biết tính Phi Diên bướng bỉnh, nếu đã quyết chuyện gì thì nhất định phải làm cho bằng được. Vậy nên nó quyết định không khuyên nữa, cứ để mặc như vậy muốn ra sao thì ra. Dù sao Phi Diên vẫn còn trẻ, sau này nếu cảm thấy không theo đuổi được thì cưới người khác vẫn còn kịp.

“Vậy bây giờ ngươi tính thế nào? Nếu có cản lại giờ cũng không còn kịp nữa.”

“Không cần cản nữa. Gặp nhau thôi mà cũng chưa chắc làm nên chuyện gì đâu.”

Thanh Trúc nhìn Phi Diên cảm giác như cậu ta đang suy tính làm gì đó.

...***...

Vị tiểu thư Danh Thần gặp lần này họ Diệp tên Băng Băng. Hắn không nhớ cô gái đó nhưng nghe tướng quân nói họ đã từng gặp nhau khi hắn hộ tống hoàng thượng đến doanh trại điểm danh. Cô ấy là con gái út của Diệp tướng quân cũng tình cờ có mặt ở doanh trại vào thời điểm đó. Cô ấy nhìn thấy hắn lần đầu đã rất thích. Dù biết hắn hơn cô gần mười tuổi vẫn nói thích hắn, cho nên Danh Thần rất muốn đến xem cô gái này là ai.

Bọn họ hẹn gặp nhau ở một tửu lâu khá gần cổng thành. Vì Danh Thần chỉ xin nghỉ có một buổi nên cũng muốn tận dụng thời gian trò chuyện thật nhiều. Diệp Băng Băng quả nhiên rất trẻ trung, thân hình tuy hơi đầy đặn một chút nhưng gương mặt xinh xắn, đáng yêu. Danh Thần mới đầu nhìn thấy đã rất có cảm tình.

“Danh công tử, tiểu nữ ngưỡng mộ công tử đã lâu nay mới có cơ hội gặp mặt. Tiểu nữ rất vinh hạnh.”

“Câu… câu đó phải để ta nói mới đúng. Rất hân hạnh được gặp tiểu thư.” Danh Thần lúng túng cúi đầu. Tính ra thì đây là lần đầu tiên hắn tiếp xúc với một nữ nhân xinh đẹp trong tình huống nhạy cảm thế này nên không biết cư xử thế nào cho phải.

Diệp Băng Băng che miệng cười khúc khích khiến Danh Thần càng thấy ngượng ngùng, mặt đỏ như gấc chín.

Đúng lúc này đột nhiên từ đâu lao ra một cậu bé ôm chầm lấy Danh Thần rồi kêu lên: “Cha!”

Diệp Băng Băng kinh hoàng suýt thì té ngửa. Người mà cô thích có con rồi, còn lớn thế này nữa?

Danh Thần lúc này kinh ngạc vô cùng vì không hiểu sao lại có một cậu bé đột nhiên gọi mình là cha. Hắn không có con mà cho dù có cũng không thể có con lớn thế. Cậu nhóc này cũng phải chín, mười tuổi. Hắn còn đang định lên tiếng hỏi xem thằng nhóc này là ai, có phải là nhầm lẫn hắn với cha nó rồi không? Nhưng khi nhìn thấy gương mặt của cậu nhóc kia thì hắn đứng hình, không thốt nổi nên lời.

“Cha, sao cha lại ở đây? Hôm nay cha đã hứa đưa con đi chơi rồi mà. Cha không giữ lời gì cả.”

“Cô gái này là ai? Cha giấu mẫu thân đi gặp người khác à? Con méc mẫu thân a.”

“Danh… Danh công tử, công tử có con rồi sao?” Diệp Băng Băng cảm thấy không thể tin nổi.

* Có một điều mình muốn đính chính lại. Danh Thần hơn Phi Diên 16 tuổi, không phải 19. Xin lỗi mọi người.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.