Chương trước
Chương sau
“Đệ đừng uống nữa. Uống nhiều quá sẽ say đó.”

“Tửu lượng đệ khá lắm đó. Huynh đừng lo.”

Phi Diên nói xong lại nâng chén rượu uống tiếp. Gương mặt cậu hồng hồng, Danh Thần nhìn mà không khỏi lo lắng.

“Uống nhiều không tốt. Sao đột nhiên đệ lại uống nhiều vậy?”

“Đệ đang rất vui. Ban đầu đệ rất lo mình không thể làm tốt nhưng đệ đã làm được. Huynh không biết lúc những người dân kia không ngừng nói lời cảm ơn đệ, tặng những món quà dân dã cho đệ, đệ đã hạnh phúc đến thế nào đâu. Cảm giác như đệ đã làm được một điều gì đó to lớn lắm.”

“Đối với những người dân ở đó đệ quả thật đã làm được một việc rất to lớn đấy. Đệ giỏi lắm.”

Danh Thần giơ tay muốn xoa đầu Phi Diên như mình vẫn thường làm nhưng đột nhiên Phi Diên nắm lấy cánh tay hắn choàng qua cổ của cậu rồi ngả đầu lên vai hắn. Đột nhiên tiếp xúc gần như vậy khiến Danh Thần không khỏi ngượng ngùng, tim đập thình thịch liên hồi. Hắn nhìn Vệ Khanh muốn cầu cứu nhưng Vệ Khanh đã lủi mất từ lúc nào.

“Danh Thần ca ca, cơ thể huynh mát thật đấy. Thật thích.”

Phi Diên dụi đầu vào hõm cổ của Danh Thần, cố tình hà hơi nhẹ vào tai của y vờ như là thở mạnh một chút. Gương mặt Danh Thần đỏ lựng. Phi Diên có thể nghe rất rõ tiếng tim đập rất nhanh trong lồng ngực của y. Cậu mỉm cười, càng muốn đùa ác hơn.

Danh Thần lúc này quả thật đã bị Phi Diên làm cả người nóng bừng, hồi hộp không thôi.

“Nói linh tinh. Do đệ uống rượu nên cơ thể mới nóng lên đấy. Còn tỉnh táo không? Tỉnh táo thì ngồi dậy đi. Đệ nặng quá.”

“Ưm… Đệ thấy đầu hơi choáng.”

Phi Diên đứng dậy nhưng rồi lại loạng choạng té ngã. Danh Thần ngay lập tức đỡ lấy.

“Ta đã nói là đệ đừng uống nữa mà đệ không nghe. Để ta đỡ đệ lên phòng.”

Phi Diên tuy thấp hơn hắn một chút nhưng cơ thể rất săn chắc, so với hắn còn có phần hơn. Khi Phi Diên dựa cả cơ thể vào người hắn, Danh Thần cảm thấy khá nặng. Khi đưa Phi Diên lên cầu thang để đến phòng ở tầng hai, hắn đã phải cố gắng đi thật cẩn thận.

Khi đỡ được Phi Diên nằm xuống giường, tay cậu nhóc vẫn còn bám lấy cổ hắn rồi vô tình lôi cả hắn nằm xuống theo. Danh Thần bị bất ngờ không phản ứng kịp ngã luôn lên người Phi Diên.

“Xin lỗi. Đệ không sao chứ?”

Phi Diên không trả lời, chỉ nằm im khẽ động đậy một chút. Danh Thần vừa chống người muốn dậy đã bị cánh tay của ai đó đè lại xuống, không những vậy còn đảo ngược vị trí đẩy hắn nằm xuống dưới. Phi Diên nhìn xuống gương mặt đỏ bừng của Danh Thần, mặt cậu cũng đỏ lựng.

“Gì… gì vậy?”

“Ca ca, đệ thấy nóng. Người huynh thật mát. Cho đệ ôm huynh một lúc.”

Phi Diên vừa nói vừa vòng tay ôm lấy Danh Thần siết chặt. Danh Thần nằm cứng ngắc không dám động đậy. Hắn đoán chắc là Phi Diên say rồi, hoàn toàn không ý thức được những việc cậu nhóc đang làm. Hắn cố trấn an mình như thế. Chỉ đơn giản là đệ ấy có rượu vào người nên thấy nóng, ôm lấy hắn vì hắn mát hơn mà thôi. Hắn không nên suy nghĩ nhiều, cứ xem như không có chuyện gì xảy ra. Nhưng sao hắn lại cứ thấy hồi hộp thế này. Cả người rạo rực, phía dưới của hắn hình như có phản ứng. Danh Thần hốt hoảng vỗ vai Phi Diên nói:

“Ôm thế được rồi. Đệ buông ta ra đi. Nếu đệ còn thấy nóng thì cởi bớt đồ ra là được mà.”

“Vâng. Để đệ cởi đồ.”

Nói rồi Phi Diên ngồi dậy nhanh chóng cởi phăng y phục trên người ra. Khi cậu còn muốn cởi luôn cả quần thì Danh Thần hốt hoảng ngăn lại.

“Cởi thế đủ mát rồi. Đệ còn cởi nữa sẽ bị cảm lạnh đấy.”

Phi Diên lại nhào tới ôm chầm lấy Danh Thần làm nũng.

“Đệ vẫn còn thấy nóng. Nếu huynh không cho đệ cởi tiếp thì để đệ ôm huynh đi.”

“Không… không được. Đệ buông ta ra đi.”

Hắn còn đang muốn trốn thật nhanh. Thứ kia của hắn đã cứng lên rồi. Rồi hắn kinh hoàng phát hiện ra, phía dưới của Phi Diên cũng cứng. Không được. Không thể tiếp tục thế này.



“Diên Diên, buông ta ra đi! Mau đứng dậy! Vệ… ưm.”

Danh Thần chưa kịp cất tiếng gọi đã bị Phi Diên dùng miệng chặn lại. Đôi mắt hắn mở lớn.

Hôn rồi. Hắn và Phi Diên hôn rồi.

Phi Diên dường như rất thích hôn. Cậu nhóc hôn rất nhiệt thành, dây dưa. Một chốc sau còn luồn cả lưỡi vào khoang miệng của hắn, hôn hắn rất sâu. Danh Thần phát hoảng. Sao Phi Diên mới tí tuổi đã hôn giỏi như vậy?

“Ưm… buông ưm…” Danh Thần vỗ vai Phi Diên bảo cậu buông ra. Hắn sắp bị hôn cho ngạt thở rồi.

Phi Diên cũng nhận ra Danh Thần bị khó thở nên chủ động dừng lại. Nhưng cậu vẫn chưa thấy đủ. Cậu nghiêng đầu cắn một cái lên cổ Danh Thần.

“Đệ làm gì vậy?”

Phi Diên liếm nhẹ môi mỉm cười đáp một cách tinh nghịch:

“Đánh dấu chủ quyền a.”

Danh Thần trợn mắt nhìn Phi Diên một chốc rồi đột nhiên hỏi:

“Đệ không say phải không?”

Phi Diên khựng lại. Cậu xấu hổ quay mặt đi không nói năng gì.

...***...

Giờ nhớ lại buổi tối lần đi vi hành hôm đó Danh Thần chắc chắn là thằng nhóc Phi Diên đó cố ý giả say để chiếm tiện nghi của mình. Thằng nhóc vẫn còn nhỏ tuổi mà nghĩ đâu ra lắm chiêu trò như vậy. Không hiểu là học thói hư của ai rồi. Hắn vừa giận lại vừa xấu hổ. Không ngờ lại bị một tên nhóc con trêu đùa như vậy. Hắn đúng là đã xem thường Phi Diên rồi. Nhất định không thể xem Phi Diên như một đứa nhỏ nữa.

Hôm nay là sinh thần của Phi Diên hắn vẫn chưa kịp tặng cậu một món quà. Hắn quên mất. Cũng vì ngay tại tiệc sinh thần Phi Diên lại đi cầu xin hoàng thượng tặng hắn cho cậu. Hắn bất ngờ quá nên quên khuấy đi mất.

Danh Thần lấy chiếc hộp gỗ đặt trên bàn làm việc. Bên trong hộp là một con dao găm do hắn tự mình làm. Trên cán dao còn khắc tên của Phi Diên. Đây là món quà giá trị không được bao nhiêu nhưng là tấm lòng của hắn. Hắn nghĩ có lẽ Phi Diên sẽ thích.

“Ca ca.”

Có tiếng của Phi Diên gọi bên ngoài khiến Danh Thần giật mình, vội vàng cất cái hộp đi. Hắn chỉnh trang lại y phục ra mở cửa.

“Nửa đêm rồi điện hạ đến đây làm gì?”

“Đệ không ngủ được, thấy huynh chưa ngủ nên đến thăm huynh. Sao huynh còn chưa ngủ?”

Danh Thần ngượng ngùng gãi đầu: “Thuộc hạ… chuẩn bị đi ngủ rồi.”

Phi Diên đẩy cửa mở rộng hơn, bước một chân qua bậc cửa tiến đến gần Danh Thần mỉm cười hỏi:

“Giờ chỉ có hai chúng ta sao huynh lại xưng hô khách sáo vậy?”

“Đây là hoàng cung, chúng ta vẫn nên cẩn thận chút.”

“Cẩn thận làm gì? Có người nghe thấy cũng đâu có sao. Chuyện ta theo đuổi huynh mọi người đều biết mà.”

Danh Thần nhíu mày nhìn vẻ mặt đắc ý của thằng nhóc trước mặt, lạnh nhạt nói:

“Thuộc hạ buồn ngủ rồi. Muốn đi ngủ. Nếu điện hạ không có chuyện gì quan trọng thì xin ra ngoài cho ạ.”

“Huynh giận đệ đó à? Vì đệ chưa bàn trước với huynh đã xin phụ hoàng tặng huynh cho đệ?”

“Thuộc hạ nào có quyền mà giận điện hạ. Thuộc hạ chỉ là một ảnh vệ nhỏ nhoi hầu hạ cho bệ hạ. Bệ hạ muốn ban thuộc hạ cho ai là quyền của bệ hạ. Thuộc hạ chỉ có thể nghe lệnh.”

Phi Diên nghe vậy có vẻ giận. Cậu đẩy cửa bước hẳn vào bên trong phòng rồi tiện tay đóng sập cửa lại.



“Điện hạ làm gì vậy?” Danh Thần sửng sốt.

“Huynh không muốn ở cạnh đệ như vậy sao? Đệ biết là đệ có lỗi. Lẽ ra đệ nên hỏi ý kiến của huynh trước khi làm chuyện đó nhưng vì đệ sợ huynh sẽ phản đối nên mới tự ý quyết định.”

“Kể từ buổi tối hôm đó huynh lúc nào cũng né tránh đệ, không cho đệ đến gần. Cho nên đệ mới làm như vậy để muốn huynh phải đối mặt với đệ. Huynh sợ cái gì? Đệ đâu có ăn thịt huynh.”

“Ta… ta không phải…”

“Đệ thừa nhận hôm ấy là đệ giả vờ say rượu để chiếm tiện nghi của huynh. Nhưng đệ là nam nhân, đứng trước người mà mình ngày nhớ đêm mong sao có thể không có mong muốn được thân mật.”

Danh Thần đỏ mặt. Cái thằng nhóc này nói năng thẳng thắn quá, không biết ngại gì cả.

“Danh Thần ca ca, huynh không thích đệ sao? Không có chút tình cảm nào với đệ sao?”

“Cái đó… không phải… Ta…” nhìn gương mặt thất vọng của Phi Diên hắn không thể chịu được. Danh Thần lấy từ dưới chăn trên giường mình lấy chiếc hộp gỗ đưa cho Phi Diên nói: “Sao ta lại không thích đệ được. Ta có làm quà sinh thần cho đệ. Vẫn chưa đưa được cho đệ. Xin lỗi.”

Phi Diên nhận lấy hộp gỗ trên tay Danh Thần. Lúc nhìn thấy chiếc dao găm bên trong đôi mắt cậu đã bừng sáng, đặc biệt là khi nhìn thấy tên mình khắc trên cán dao. Cậu ôm chầm lấy Danh Thần mừng rỡ nói:

“Cảm ơn huynh nhiều lắm. Đệ rất thích.”

“Ừm. Ta biết là đệ sẽ thích mà.”

“Huynh tặng đệ món quà tuyệt vời như vậy đệ cũng muốn làm gì đó đáp lễ huynh.”

“Thôi. Sinh thần của đệ ta tặng quà là chuyện bình thường, không cần phải đáp lễ đâu.”

“Nhưng mà đệ muốn. Hôm nay là sinh thần của đệ, là một ngày rất trọng đại đối với đệ. Huynh có thể đáp ứng đệ một việc không?”

Danh Thần nghĩ một lúc cảm thấy hôm nay là sinh thần của Phi Diên, hắn cũng nên ưu ái cho cậu nhóc một chút.

“Đệ muốn ta làm gì nào?”

Phi Diên tiến sát đến bên cạnh Danh Thần, ghé vào tai hắn nói nhỏ:

“Cho đệ hôn huynh một cái.”

Danh Thần giật mình vội lắc đầu.

“Này không được. Ta…”

“Không thể được sao? Chỉ hôn một cái thôi mà.”

Vẻ mặt nũng nịu cầu xin đó của Phi Diên là điểm chí mạng của hắn. Nhìn gương mặt đó hắn không thể từ chối nổi.

“Vậy… vậy được. Nhưng chỉ ưm…”

Hắn còn chưa nói xong đã bị môi của Phi Diên chặn lại. Danh Thần kinh ngạc sửng sốt. Hắn cứ nghĩ Phi Diên nói muốn hôn má, thế mà lại hôn môi sao? Nếu có người nhìn thấy thì nguy mất.

Phi Diên đẩy hẳn Danh Thần vào tường hôn sâu. Lưỡi lùa vào khoang miệng cuốn lấy lưỡi của hắn khiến hắn cảm thấy khó thở. Miệng phát ra tiếng “ưm ưm” như mèo kêu khiến Phi Diên muốn cứng. Danh Thần đập vào vai Phi Diên ý bảo cậu dừng lại nhưng cậu nhóc còn giữ tay hắn đè lên tường hôn nhiệt tình hơn. Mãi cho đến lúc Danh Thần bị hôn cho hai chân run rẩy đứng không vững cậu mới chịu buông tha cho đôi môi đã bắt đầu sưng lên.

“Đệ…” hắn muốn nói mà nói không nên lời. Hắn đang cảm thấy rất uất ức.

“Xin lỗi. Huynh đáng yêu quá đệ không nhịn được.”

Danh Thần tức giận đỏ mặt, kéo Phi Diên đẩy thẳng ra ngoài rồi đóng cửa lại. Phi Diên ngơ ra một chốc rồi ôm đầu phì cười.

Chết thật. Lại không kìm được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.