Chương 17
-Con bé đó được đó.-ông nháy mắt với tôi.
-Con đính chính lại là cô ta không phải bạn gái con, chỉ là bạn bình thường thôi.-tôi vò đầu đi vào trong.
-Nhưng cô bé đó nói…
-Cô ta bị tâm thần nên nói năng lung tung thôi.-tôi chán nản trả lời
-Tiếc thật. Mà không sao. Ba tin “lửa gần rơm lâu ngày cũng cháy”.
Gì chứ? Cái gì gọi là “lửa gần rơm lâu ngày cũng cháy” chứ. Sẽ không có chuyện đó đâu.
Sau khi chúng tôi trở lại ngồi trên ghế, ba tôi mới nghiêm túc hỏi:
-Con thật sự muốn sống một mình sao?
-Đúng. Ở đây cũng đâu có gì không tốt chứ?-tôi bình tĩnh trả lời, nhưng chỉ có tôi biết trong lòng mình không ngừng run rẩy.
-Con thật là. Có nhà lại không chịu về, cứ nhất quyết đòi ở đây. Có gì hay chứ.
-Ở nhà thì có gì tốt chứ? Ở dây mới thật sự yên bình.
-Ý con là sao chứ? Ở nhà không yên bình sao?-ba tôi nhíu mày hỏi
-Hơn nữa con cũng sống một mình quen rồi. Không quen sống với người lạ.
-Người lạ sao? Người đó là mẹ con.-giọng ông đã có phần tức giận.
-Vâng, là mẹ kế.-tôi khinh khỉnh trả lời.
-……….
-Không chỉ bà ta, ngay cả ba đối với tôi cũng chính là người lạ. Ba tưởng tôi chỉ cần lo cho tôi ăn học là tôi sẽ cảm kích sao? Ba tưởng tôi cần những thứ đó sao? Tôi chỉ cần có tình thương của ba mẹ, những thứ đó ba đã từng cho tôi chưa? Mẹ tôi chết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-se-theo-duoi-cau/2355716/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.