Chương 26
Tôi là một con người khó tính, nóng nảy,
nhưng ít người biết điều đó. Vì tôi vốn là một người sống cô độc,
tách biệt với với thế giới. Từ khi mẹ mất, tôi không còn muốn mở
rộng bản thân mình với bất kì người nào, vì tôi không nghĩ còn có
ai có thể đối xử tốt với mình như bà ấy, kể cả ba, người thân duy
nhất còn lại của tôi trên đời này. Tôi biết và hiểu mọi người xung
quanh cũng không phải là không có ai thân thiện dễ gần, chỉ là tôi
không muốn tiếp xúc với bất kì ai, bất kì người nào, chỉ muốn ru
rú trong cái vỏ ốc xấu xí của riêng mình.
****************
-Cậu làm trò gì đó?-tôi hét lên
-Tôi đâu có làm gì đâu?-Hà Vũ quay sang nhìn tôi khó
hiểu
-Còn nói không phải cậu? Thế cái hộp quà này là
của ai?-tôi chỉ vào cái hộp quà trong hộc bàn mình.
-Cái quái gì vậy?-cô ta tò mò nhìn nó
-Chẳng phải là kiệt tác của cậu sao?-tôi nhíu mày.
Chẳng lẽ không phải của Hà Vũ. Vậy thì của ai mới được chứ?
-Cậu nghĩ tôi có lấy màu hồng để gói quà không?
Sến chết đi được.-cô ta giật cái hộp quà từ tay tôi ra săm soi, chợt
thấy có lá thư rớt xuống đất.-Trời ạ! Còn có lá thư tình màu hồng
nữa này. Mau mở ra xem ai viết.
-Cậu có chắc là không phải của cậu?-tôi vẫn còn rất nghi ngờ. Là ai rảnh rỗi bày ra mấy trò này chứ? Không lẽ có người viết thư tình cho mình? Tôi hoài nghi nhìn lá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-se-theo-duoi-cau/2355699/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.