Khó có được một hôm tôi dậy sớm trước 10 giờ. Nhìn ánh nắng rực rỡ trên đường, tôi thích chí gọi điện cho cô nhóc của mình.
-Hôm nay cậu có tính đi đâu không?
-Vậy sao? Hay tôi qua chở cậu đi nhá?
-Chán thật. Tôi đang muốn sang chỗ cậu chơi.
Tôi cúp máy, lặng lẽ thở dài, đột nhiên có cảm giác bị bỏ rơi. Buồn chán ôm gối nằm trên sofa lăn lộn gần một tiếng đồng hồ tôi mới chịu đứng dậy, dắt xe đạp ra ngoài đường kiếm đồ ăn sáng.
************************
Tại sao chứ? Tốn gần nửa tiếng đi xe tới đây để mua sách, vậy mà ngoài cửa tiệm lại treo bảng "nghỉ bán một ngày". Thế là thế nào?
Thường thường tôi đều mua chỗ tiệm này, ở đây có rất nhiều sách tham khảo hay. Thôi thì để bữa khác quay lại vậy.
Không còn cách nào khác, tôi đón xe buýt để về lại. Xuống đến trạm, tôi đang định gọi cho hắn ra chở về thì bỗng thấy có ai đó vỗ vai mình một cái. Tôi giật mình quay lại, anh Đình Mạnh đứng đằng sau lưng, mỉm cười nhìn tôi.
-Sao em lại ở đây?
-À, em đi mua sách. Nhưng tiệm nghỉ nên phải về tay không.
-Thế sao? Vậy bây giờ em rảnh phải không?
-Cũng không hẳn. Em định qua nhà Kha.
Anh nhíu mày nhìn ta, hài hước nói:
-Này, có bạn trai rồi nên em muốn bỏ người anh này phải không?
-Nào có. Em chỉ ưu tiên thời gian hơn cho chuyện tình cảm.
-Từ lúc anh về nước tới giờ số lần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-se-theo-duoi-cau/2355595/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.